“Mẹ, con muốn mở một quán rượu ở đây!”
Ngày họp mặt đầu tiên của cả nhà sau khi Huỳnh Hoa đến Bình An trấn, Hoài Tuyết bất ngờ đòi mở quán rượu.
“Mở quán thì mở quán!”
Huỳnh Hoa thản nhiên đáp, sản nghiệp của vợ chồng nàng hiện tại mở vài chục cái quán cũng chỉ là chuyện dễ dàng. Hoài Tuyết trưởng thành dung mạo có đến tám phần giống với mẫu thân nhưng điều cô bé giống nhất chính là đam mê rượu. Tửu lượng cực cao, lại có thêm sở thích nữa là đi khắp nơi tìm hiểu về tất cả các loại rượu. Chẳng biết mấy tháng qua cô về nơi này nhìn ra được điều gì lại đòi mở tửu quán.
Huỳnh Hoa đích thân dạo quanh thị trấn vài vòng để nhìn phong thủy, sau đó chọn mua lại một mảnh đất rồi thuê người dựng quán. Sau những ngày đầu tất bật nàng giao lại cho con gái trông coi việc xây cất. Những ngày đó Kiệt cũng đến xem mấy lần, có lần nhìn thấy Hoài Tuyết đứng chỉ đạo nhân công Kiệt quay sang nói với em gái:
- Nhìn ở góc độ này con bé y hệt nhị muội ngày xưa đấy.
Huỳnh Hoa mỉm cười.
- Con bé còn có rất nhiều thứ giống muội từ thói quen đến tính tình.
Kiệt mỉm cười cảm thán:
- Việc quản thúc hẵn cũng không mấy dễ dàng!
- Không khó, khi còn bé thì vất vả một chút lớn lên thì cứ mặc kệ vậy. Tự lập sớm cũng không có gì không tốt.
Kiệt chỉ cười. Sau một thời quá khứ huy hoàng lẫn tang thương giờ đây ai cũng già đi, có gia đình riêng và những đứa con. Quá khứ dù vui vẻ hay đau thương cũng chỉ còn lại nụ cười phảng phất trên môi, ký ức xóa nhòa. Nàng và Kiệt đã từng khó xử khi gặp nhau vì vốn là anh em lại trót yêu nhau bằng cái tình của trai và gái, nhưng giờ đây họ đã trở nên bình thản, đứng cạnh nhau nhìn những đứa con đang trưởng thành lên từng ngày. Nhìn chúng bước từng bước qua cái thuở thiếu thời đầy đam mê đầy, mơ ước như mình ngày trước, nhìn để hoài niệm một thời quá khứ đã qua đi.
Kiệt và em gái đang đứng tán chuyện cùng nhau thì bất ngờ từ đâu xuất hiện nhóm người lạ mặt, kẻ cầm đao người cầm kiếm xông vào gào lên:
- Giết lão ta.
Thấy có biến Huỳnh Hoa lùi lại phía sau nhường chỗ cho Kiệt nghênh đón kẻ địch. Hoài Tuyết cũng chạy ra, rút kiếm đứng cạnh bảo vệ mẫu thân. Chỉ có điều ngay sau đó bọn người kia bị đánh cho tan tác chạy mất hết. Huỳnh Hoa kinh ngạc hỏi:
- Muội đi lâu như vậy rồi mà nơi này vẫn còn bát nháo đầy nguy hiểm như vậy sao?
Kiệt lắc đầu:
- Không. Bọn người vừa rồi không phải người nơi đây.
- Đại ca gây thù chuốc oán với ai à?
- Vì miếng cơm manh áo mấy năm qua tiêu cục của chúng ta cũng đắc tội không ít người. Nhưng đã làm cái nghề dụng võ nuôi thân thì khó tránh đắc tội với người, đành chịu vậy.
Huỳnh Hoa kinh nghi hỏi lại:
- Chẳng phải cái nghề bảo tiêu này cần nhất là thiết lập quan hệ để đi đâu cũng được dễ dàng sao, người ta ai cũng kết minh trợ giúp nhau khi cần thiết… Đại ca lại đi đắc tội với người ta, như vậy không phải càng khó kiếm miếng ăn hơn sao?
- Muội nói vậy là sai rồi. Kết minh chỉ dành cho những kẻ yếu thế, trợ giúp nhau thì sao, sau đó chính là chia miếng ăn thành năm thành bảy. Người tiêu cục chúng ta lại đông, dùng phương thức đó chỉ có nước phải hớp gió để sống qua ngày. Từ khi cha còn làm tổng tiêu đầu đã nhận ra điều đó nên chủ trương cướp mối làm ăn của người khác nên mới đắc tội nhiều người. Chúng ta chỉ luồn cúi thiếp lập quan hệ với những người có thể nhờ cậy được, còn những người khác thì không cần thiết. Nhưng muội yên tâm, tiêu cục chúng ta người đông thế mạnh, dù đắc tội nhiều người nhưng chúng có muốn trả thù hay phá hoại cũng yếu thế hơn chúng ta… Nên mọi thứ cứ như vậy không cần thay đổi.
Huỳnh Hoa nhún vai, cười hỏi:
- Muội buông bỏ những công việc phải đấu tranh mới có ăn, mới có thể sinh tồn đến nay cũng khá lâu rồi nên cách nhìn đời có lẽ cũng khác đi… thêm một việc chi bằng bớt một việc.
- Muội thay đổi rồi. Thay đổi so với người con gái ta quen ngày trước và khác với những gì ta được nghe mọi người kể lại về muội.
- Có lẽ vậy. Ngần ấy thời gian qua đi muội cảm thấy mình mệt mỏi rồi, tranh tranh đấu đấu rốt lại được cái gì, đầy đủ sung túc vĩnh cửu sao? Hay cuối cùng cũng chỉ nhắm mắt xuôi tay về với đất. Dành nhiều của cải, vun đắp cuộc sống sung túc cho thế hệ sau ư? Chúng rồi cũng già cũng theo về với chúng ta. Mà nếu chúng ta không dành cho lũ trẻ cơ ngơi đó lớn lên chúng vẫn có thể tự tạo dựng một cuộc sống tốt cho bản thân… Nếu bản thân có thể gầy dựng một cuộc sống tốt bằng cách thông thường nhất sao cứ phải đẩy những người khác vào đường cùng ngõ hẹp?
- Suy nghĩ của muội quá đơn giản rồi, suốt mấy mươi năm chẳng lẽ không ngộ ra được điều gì hay sao, chúng ta nương tay chính là cho đối thủ có cơ hội chèn ép chúng ta. Ta không xem họ là đối thủ nhưng ai biết được họ không xem chúng ta là cừu nhân. Miếng ăn là thứ tác động đến con người mạnh mẽ nhất, nó chính là mạng sống, mất cái ăn đồng nghĩa mất mạng… thử hỏi ai không yêu sinh mạng, ai không tranh giành sự sống?
Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn trời, dịu giọng:
- Sự sống sao? Giành giật để được ăn được sống mấy mươi năm rốt lại cũng chết đi, vậy thì hà tất đấu với nhau tới xứt đầu mẻ trán, để sau khi chết đi thứ duy nhất còn lưu lại chính là nắm hài cốt không tròn vẹn.
- Ý nghĩ của muội chính là ý nghĩ của kẻ chán đời ta không nói với muội nữa. Nhưng muội nên biết, đối với một số người đấu tranh chém giết giành giật chính là thú vui, họ sinh ra chính là để làm những việc tàn sát lẫn nhau đó. Trải qua cuộc sống như vậy họ mới vui vẻ để nhắm mắt xuôi tay lúc cuối đời, bằng ngược lại chính là nuối tiếc…
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Có lẽ là vậy thật.
***
- Con chào sư thúc.
- Cẩm Tú đấy à?
- Vâng ạ… Cha con bảo con đến thăm Khanh ca và tặng số thuốc này cho sư thúc.
Huỳnh Hoa chớp chớp mắt khó hiểu:
- Ta thì cần chỗ thuốc này làm gì? Mới không gặp có ba ngày đã bày trò thăm với hỏi, là có ý gì?
- Con cũng không biết. Khanh ca đâu rồi sư thúc?
- Mấy ngày nay thằng bé thấy không khỏe nên ở miết trong phòng con cứ vào thăm nó. Tầng hai, gian thứ ba phòng thứ tư.
- Con xin phép.
- Ừm.
Những ngày đông này quán trọ ở Bình An trấn không đông khách, chủ yếu là những người ở lại lâu dài, nên khi Huỳnh Hoa đến tầng trệt đã hết phòng đành thuê phòng tầng trên. Nếu sử dụng quan hệ để sang lại phòng tầng dưới cũng không khó nhưng Huỳnh Hoa vẫn làm vậy để Thiếu Khanh mỗi lần lên xuống thang lầu không được dễ dàng, chỉ có như vậy anh mới không thể tự mình đi chơi. Đã lường trước mọi chuyện vậy mà mấy hôm trước nàng và trượng phu cũng phải chạy tìm một phen bở hơi tai… Huỳnh Hoa nghĩ nghĩ khẽ thở dài lắc đầu. Nàng mở giấy gói những thứ thuốc bên trong, hóa ra thuốc dùng để chữa bệnh cho Thiếu Khanh chứ không phải tặng mình cũng chẳng phải có ý nghĩa gì, có lẽ con bé vòi vĩnh cha tặng quà cho người bạn mới quen mém chút bị con bé làm mất mạng kia…
…
Tiếng gõ cửa.
Thiếu Khanh mệt mỏi lên tiếng:
- Ai vậy, cứ vào đi.
Cẩm Tú đẩy cửa bước vào. Thấy người vào là Cẩm Tú đôi môi Thiếu Khanh nở nhẹ nụ cười.
- Ây da… ta hôm nay chắc cả ngày gặp may nên mới thấy ngươi cười đấy. Tiểu tử đang làm gì đấy, đọc sách à?
Thiếu Khanh mím môi:
- Ừm.
Cẩm Tú nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường dựa lưng vào vách đọc sách kia thấy có chút ý vị nên chạy lại nói:
- Sách gì vậy có hay không, đọc cho ta nghe với…
Nhưng ngay sau đó cô bé biết được cuốn sách là gì nên kêu lên:
- Là Kiếm hiệp luận à? Ngươi biết võ công sao?
Thiếu Khanh lắc đầu.
- Ta không biết.
Cẩm Tú như vỡ ra một chân lý:
- A, ta biết rồi. Vì ngươi không biết nên mới thích đọc những thứ thế này chứ cha mẹ ta võ công ai cũng cao cường nên chả khi nào ta thấy họ coi mấy thứ này…
Thiếu Khanh nghe xong cụp mắt. Anh cũng muốn học những thứ thế này nhưng cơ thể anh không chịu được những thứ luyện tập gian khổ này, trước khi được thành quả thì anh đã nằm liệt trên giường rồi. Cha anh cũng có lần muốn truyền dạy, chỉ là mấy thủ pháp tay nhưng anh múa may được một lúc thì lại lên cơn mệt. Sau đó mẹ anh nói "thôi bỏ đi, thằng bé không chịu được cái việc làm mệt thân thể này đâu, đừng có dạy những thứ này cho nó…" thế là kết thúc cái khao khát được học võ như anh chị em trong nhà. Sau đó anh có lén xin cha dạy cho nhưng cha anh cũng nói giống như mẹ, đến lúc anh sắp bỏ cuộc rốt cuộc cha anh đưa cho anh cuốn sách này.
- Ê tiểu tử, năm nay ai là đệ nhất cao thủ vậy?
- Phía nam có cửu cửu ta Hồ Tuấn Kiệt, còn phía bắc là người nên Khắc Nạp gì đó…
- Ồ, nhưng ta nói cho ngươi biết mấy cuốn sách này chỉ lừa người thôi. Những ai có đi đánh nhau mới được ghi lại, bọn rỗi hơi ấy so họ lại với nhau rồi xếp thứ hạng nhưng còn một số người không ra mặt giao thủ tranh đấu thì họ không hề biết để ghi lại… Ta cho ngươi biết cha mẹ ta nếu có cái hứng đi thách đấu cao thủ để lấy thứ hạng nhất định vị trí thứ nhất và thứ hai không ai giành được…
Thiếu Khanh thản nhiên:
- Ồ.
Anh thản nhiên vì anh đương nhiên biết, cái loại xếp hạng này chỉ là danh ảo. Cha anh võ công không tệ nhưng mấy năm qua giao thương làm ăn chỉ động khẩu không động thủ nên không hề có tên trong bảng xếp hạng. Còn mẹ anh cũng có võ công nhưng hiện tại có lẽ chỉ có anh và cha anh được biết, còn những người khác chắc ai cũng cho rằng bà chỉ là người phụ nữ yếu đuối thường tình. Theo những bài luận về kẻ tên Mã Khắc Nạp, người giữ vị trí đệ nhất cao thủ phương Bắc mấy năm nay thì so với những gì anh biết về cha còn thua xa… danh trong bảng hiệp luận quả thật chỉ là danh ảo.
- Ngươi không thể nói chuyện với ta một câu nghe dài dài sao? Ta nghe cha ta nói cha ngươi võ công cũng rất cao cường không thua gì cha ta, mấy tháng trước ngươi ở phía bắc vậy chắc ông ấy cũng được xếp trong thứ hạng đầu của cao thủ phương bắc phải không?
- Ông ấy không có tên trong bảng xếp hạng…
- Vậy thì cuốn sách này có cái gì đáng để coi, vứt đi cho rồi.
- Đợi đã…
Cô bé vừa nói vừa vươn tay giằng cuốn sách ra khỏi tay Thiếu Khanh. Thiếu Khanh vội lên tiếng ngăn nhưng cuốn sách vẫn từ tay cô bé bay vèo đi. Ngay sau đó cô bé cười nói:
- Ta có cái khác thú vị hơn cho ngươi nè.
Cô bé vừa nói vừa lấy trong thắt lưng ra sợi dây màu đỏ thẫm, sợi dây luồn qua một cái thiếp vải hình chữ nhật cũng màu đỏ. Cô bé nói:
- Thứ này gọi là bùa bình an.
Thiếu Khanh nghi hoặc lập lại:
- Bùa bình an…
- Này, thái độ gì đó? Cái này không phải ta chôm đâu, ngày hôm qua ta và mẹ ta đi chùa xin sư trụ trì mới được đó. Mỗi năm đến ngày lễ này mẹ ta hay đi chùa xin bùa bình an về cho cả nhà. Hôm qua ta cố tình xin nhiều thêm một cái để cho ngươi đấy. Đeo thứ này vào ngươi sẽ cảm thấy căn bệnh trong người nhẹ đi nhiều, ra đường cũng không gặp chuyện xui xẻo như hôm nọ, bị ta va vào… Nè, đeo vào đi!
Cô bé vừa nói vừa chìa tay đưa thứ gọi là "bùa bình an" ra trước mặt Thiếu Khanh. Anh còn đang ngẩn người cô bé lại nói:
- Nè, ta cho ngươi đó, làm sao vậy, không thích hay không tin?
- Ta… Cô cho ta thật sao?
- Ta đem đến tận đây cho ngươi còn giả được sao? Hay đợi ta đích thân đeo cho ngươi mới là thật?
- Ta…
- Được thôi.
Cô bé vừa nói vừa choàng tay qua cổ Thiếu Khanh để thắt nút sợi dây đỏ. Lại mặt đối mặt ở khoảng cách gần thế này, trái tim Thiếu Khanh không tự chủ đập ầm ầm. Nhưng sao lần này trái tim yếu đuối ấy đập loạn mà anh không thấy mệt mỏi chỉ thấy thân thể nóng rần rần. Cảm giác gì đây?
Sau khi Cẩm Tú cột xong nút thắt mới nhìn lại gương mặt thiếu niên đang đỏ bừng ngay trước mặt. Cô bé cứ giữ tư thế chớp chớp mắt nhìn, bốn mắt cứ thế nhìn nhau mãi lúc sau cô bé mới ngồi thẳng người lại rồi cười phá lên. Lúc sau mới nói:
- Tiểu tử ngươi làm gì mà mặt đỏ bừng vậy? Ngươi có biết khi ngươi đỏ mặt như vậy nhìn đáng yêu chết đi được không? Trông cứ y như con gái vậy… haha… haha…
- Ta… có sao?
Cô bé cứ hi hi ha ha, Thiếu Khanh càng thấy trong người nóng rần rần, anh cúi mặt không dám tiếp tục nhìn cô bé. Cô bé cười xong phải nghỉ lấy hơi mới nói:
- Thôi ta về hôm khác lại đến thăm ngươi. Thuốc mà ta cho nhớ nói với mẹ ngươi cho ngươi uống đúng giờ nha…
Cô bé vừa nói vừa phóng chân chạy đi, bỏ lại sau lưng đôi mắt ngơ ngẩn nhìn theo. Cẩm Tú đi rồi thì Huỳnh Hoa cũng bước vào. Bà nhặt quyển sách lên rồi đến ngồi cạnh con trai, mãi lúc sau vẫn thấy cậu bé hướng mắt về phía cửa thì cười nói:
- Nhìn gì mà nhìn dữ vậy, con bé đi xa rồi không còn chỗ cái cửa đâu… nhìn con kìa, ngẩn cả người ra, thích con bé rồi phải không?
Thiếu Khanh giật mình quay lại nhìn mẫu thân, cười ngượng lắc đầu:
- Con không có.
Huỳnh Hoa kinh nghi hỏi:
- Không có cái gì? Không thích con bé sao? Không thích thì tại sao suốt mấy ngày qua cứ ngồi trong phòng ngơ ngẩn xuất thần, cái mặt bí xị vừa gặp người ta liền cười tươi rói lên liền… Còn thứ gì trên cổ con đấy?
Thiếu Khanh ngượng nghịu trả lời:
- Cô ấy nói đây là bùa bình an, cô ấy tặng con để con ra ngoài không gặp chuyện xui xẻo…
Thiếu Khanh vừa nói vừa nhớ lại khung cảnh ám muội lúc nãy thì mặt lại lần nữa đỏ bừng. Huỳnh Hoa bật cười nói:
- Chỉ nói bấy nhiêu thôi mà còn đỏ cả mặt, thích con bé rồi còn không chịu thừa nhận…
Thiếu Khanh vô thức đưa mắt nhìn xuống chân mình, buồn giọng:
- Con như thế này làm sao có thể thích ai, mẹ đừng chọc con nữa có được không?
Huỳnh Hoa thản nhiên nói:
- Thích ai hay không thích ai là chuyện của con tim, nó không có phân biệt thân phận hay địa vị, hoàn cảnh xuất thân… mẹ nói cho con biết thích chính là thích! Xứng đáng hay không xứng đáng, có thể hay không có thể… khi yêu thương rồi những điều đó chẳng là cái gì cả. Mà thôi, thích hay không thích mẹ tin là bản thân con biết rõ, nếu con xác định được mình chọn được cô bé nào rồi thì hãy nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con, ha… Còn nữa, khi nãy con bé đến đưa cho mẹ mớ thuốc nói tặng mẹ nhưng mở ra đều là thuốc dành cho con, mẹ nghĩ chắc con bé van nài xin cha nó cho con số thuốc ấy, mà có khi con bé chôm đồ của cha nó đem cho không chừng.
- Ban nãy cô ấy có nói…
- Con bé xem ra cũng thích con đấy.
Thiếu Khanh cười nhẹ, lắc đầu.
- Sẽ không đâu.
Huỳnh Hoa đưa cuốn sách lại cho Thiếu Khanh hỏi:
- Tức giận chuyện gì mà lại quăng cuốn sách đi? Không phải cuốn này là cuốn con thích nhất sao?
Thiếu Khanh cười ngượng:
- Là cô ấy lấy vứt đi chứ không phải con.
Huỳnh Hoa ngẩn người rồi khẽ nhếch môi cười. Người có thể tước đoạt món đồ ưa thích trong tay đứa con này của nàng rồi vứt đi lại không khiến thằng bé tức giận mà chỉ cười cho qua như vậy thật không đơn giản. Lúc trước có lần em gái Linh nhi của thằng bé cũng làm cái việc tương tự liền bị thằng bé la ầm lên bảo nhặt lại, con bé không nhặt thằng bé tức giận đến phát bệnh. Từ đó về sau không ai dám đắc tội với ngũ thiếu gia kiểu đó nữa cả, chủ yếu là tim thằng bé không khỏe, chọc tức kiểu đó dù là ai cũng sẽ bị Huỳnh Hoa nổi trận lôi đình, gia nhân hay con cái, cả trượng phu nàng đều sợ nhất chính là lúc nàng nổi giận. Tuy đã lâu rồi không còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhưng thay vào đó chính là la hét rần rần ai nghe cũng "sợ" - sợ phiền.
Huỳnh Hoa thấy Thiếu Khanh như vậy thì yên tâm đứng lên.
- Con bé đến mẹ lo lại làm gì khiến con sợ hãi nữa nên mới vào xem, thấy con thế này chắc là không có chuyện gì, mẹ đi ra phụ chị con trông coi việc cất quán. Con cứ nghỉ ngơi đi…
Nàng nói xong câu nói thân người cũng khuất ngoài cửa, tiện tay khép cửa lại cho Thiếu Khanh. Ngồi một mình giữa căn phòng vắng, Thiếu Khanh ngẩn người suy ngẫm…
“Cảm giác vừa rồi là sao nhỉ? Mẹ nói mình thích cô bé ấy, cảm giác đó chính là thích một người sao? Mẹ là người từng trải chắc là nói không sai đâu nhưng mình thế này làm sao có thể yêu thích người con gái ấy chứ. Dù mình có thích thì cô ấy cũng sẽ không thích một người như mình… Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, dù thích hay không thích thì giữa mình và cô ấy cũng chẳng có kết quả gì...”
Thiếu Khanh mở cuốn sách ra định đọc tiếp phần còn dang dở nhưng đọc cả buổi chẳng vào đầu được chữ nào, chẳng hiểu trong đó viết mô tê gì, vì trong đầu anh khoảnh khắc Cẩm Tú choàng tay qua đeo bùa bình an vào cổ cho anh cứ hiện lên mãi, dù cố xua cũng không thể xua đi. Thiếu Khanh vô thức đưa tay nâng miếng gỗ nhỏ được giấu trong túi vải đỏ lên ngắm nhìn. Bên ngoài chỉ có hình thêu hình chữ phúc thật tinh tế cũng màu đỏ nhưng chỉ thêu sáng bóng và mượt hơn nền vải rất nhiều. Thiếu Khanh thích thú vuốt vuốt, ngẩn người nghĩ nghĩ… sau đó mặt lại đỏ bừng.
Về sau Cẩm Tú cũng có đến thăm Thiếu Khanh vài lần nữa. Sau lần gặp mặt đầu tiên có hơi không bình thường ra thì những lần gặp sau của hai đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì, Huỳnh Hoa thấy vậy cũng không còn thấp thỏm canh chừng, nàng để chúng tự do hàn huyên tâm sự.
***
Nửa tháng sau những vết thương của đứa con thứ ba Trần Vũ Thiên An của Huỳnh Hoa cũng gần như đã khỏi, nàng quyết định dẫn mấy đứa con đến “thăm” Hồ Kỳ tiêu cục lần nữa. Đúng vậy, chính là đi “thăm”, Huỳnh Hoa muốn hỏi rõ ai là người làm con trai mình bị thương, Hồ Kỳ tiêu cục từ khi nào trở thành một đám người không nói lý lẽ, hành sự giống như một bọn tặc tử không quy củ như vậy.
Trước khi đi, Huỳnh Hoa cẩn thận dặn dò A Phúc chăm sóc và trông chừng Thiếu Khanh. Lần đến Hồ gia này Dương Long cũng không muốn đưa Thiếu Khanh theo, anh nói:
“Nàng đã muốn giải quyết mâu thuẫn lúc trước của hai nhà ta chỉ e lời qua tiếng lại không ai chịu ai lại có cảnh thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đưa Khanh nhi theo có thể thằng bé bị kinh sợ hay là cứ để nó ở lại quán trọ cho A Phúc chăm sóc. Dù sao cả cái thị trấn này hiện giờ đã biết đứa nhỏ này quan hệ thế nào với chúng ta, quan hệ thế nào với Hồ gia, dù nó có ra ngoài chơi chắc cũng không ai gây khó dễ gì…”
Huỳnh Hoa lưỡng lự rất lâu mới nói:
“Bởi vì thiếp biết mọi người đã biết quan hệ của chúng ta với Hồ gia nên không yên tâm để thằng bé ở lại quán trọ một mình. Nhưng chàng đã nói vậy thì thôi, đưa thằng bé theo nếu nó nghe hay thấy chuyện gì khiến tinh thần sợ hãi lại phát bệnh…”
Sau khi căn dặn A Phúc kỹ càng Huỳnh Hoa vẫn chưa yên tâm nên đích thân gửi gắm con mình cho Ngọc Kiết trông chừng hộ, xong xuôi nàng mới cùng chồng và con đi đến Hồ gia.
Lần trước chỉ có Dương Long và Huỳnh Hoa đến với danh nghĩa “trở về tạ tội” nên chỉ một vài người biết chuyện cũ ra tiếp đón họ. Sau đó thì náo loạn một trận, kinh động cả Hồ gia khiến ai cũng biết sự xuất hiện trở lại của bọn họ nhưng hôm ấy Huỳnh Hoa lo lắng cho Thiếu Khanh nên đã không ở lại lâu vậy mà khi về vẫn xảy ra biết bao nhiêu là chuyện. Nàng và chồng chạy đôn chạy đáo tìm con kinh động cả Bình An trấn, vì đích thân Kiệt điều nhân lực ra tay trợ giúp…
Lần này đến với danh nghĩa họp mặt gia đình, giới thiệu cho bọn trẻ nhận tổ quy tông. Nên chỉ trừ Trọng Nhân còn ở Nam Sơn trấn và Thiếu Khanh ra thì vợ chồng con cái của Huỳnh Hoa hôm nay đều đến Hồ Kỳ tiêu cục. Việc bái kiến hôm nay Huỳnh Hoa cho Kiệt biết trước nên khi đến có người tiếp đón đàng hoàng hẳn hoi, người ra đón họ là vợ chồng Phương Nhi. Cả nhà của Huỳnh Hoa được đưa đến gian sảnh phòng bên cạnh gian đại sảnh hôm nọ, gian này chỉ về sau mới cất, có phần rộng lớn hơn sảnh chính ngay bên cạnh.
Hôm nay Kiệt tổ chức cuộc gặp mặt thành một buổi tiệc xem như chào đón em gái hồi hương. Mỗi gia đình được bố trí một chỗ riêng. Người lớn ngồi giữa, con cái cũng ngồi bên cạnh cùng bàn với cha mẹ. Hồ Kỳ ngồi chính diện chủ trì cuộc gặp mặt. Hôm nay ngoại trừ gia đình của Thập Toàn ra các con trai con gái, dâu rể, cháu chắt của Hồ gia, Đoàn gia đều có mặt. Thái độ của Hồ Kỳ hôm nay cũng khác hẳn ngày vừa gặp mặt, rất vui vẻ…
Khi mọi người yên vị ông giới thiệu sơ về thân phận Huỳnh Hoa và Dương Long cho tất cả người nhà những ai còn chưa biết về họ. Quả thật Hồ gia bây giờ đông hơn trước rồi, nào dâu nào rể, con cháu đầy đàn… Giới thiệu xong Hồ Kỳ cầm chén rượu lên gọi con gái:
- Quyên nhi, con có biết việc con làm đó khiến cho ta và mẹ con phải mỏi mòn chờ đợi suốt hai mươi lăm năm qua hay không? Trong ngày họp mặt hôm nay con có biết mình nên làm gì hay không?
Huỳnh Hoa cười nhẹ đứng lên:
- Để cho cha mẹ lao tâm khổ trí là lỗi của con, hôm nay là ngày vui họp mặt con xin được dùng rượu này tự phạt xem như tạ tội, chắc cha không chấp nhất chứ?
Hồ Kỳ nhướn mày nói:
- Tự phạt sao? Ta lại đang muốn phạt con đây…
- Vậy con xin nghe theo lời cha dạy.
Hồ Kỳ ra hiệu, hai vò rượu lớn được mang ra. Hồ Kỳ thản nhiên nói như không có chuyện gì.
- Thứ này ta dùng để phạt hai đứa. Ở đây có ai có ý kiến gì hay không? Hai đứa có ý kiến gì hay không?
Hoài Tuyết ngồi cạnh mẹ, khều mẹ nói nhỏ:
- Mẹ, con có thể giúp không? Nếu để cha uống cả vò này thì nhất định xảy ra chuyện đó…
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười khẽ giọng:
- Không sao, con đừng lo lắng, cứ ăn uống thoải mái đi, mẹ tự có cách.
Huỳnh Hoa chợt cao giọng:
- Cha, việc ai làm người đó chịu. Là con tự ý rời đi, anh ta ngày đó thậm chí còn không biết gì thì sao có thể để anh ấy chịu phạt được…
Hồ Kỳ thản nhiên:
- Tùy con vậy.
Huỳnh Hoa bưng vò rượu đầu tiên bắt đầu ngửa cổ nốc, ngày xưa nàng từng uống thứ này như nước lả, mấy ngày không say, hôm nay chỉ có bây nhiêu thì có hề gì. Mấy năm qua dù trước mặt con hay trên bàn tiệc nàng vờ vịt không động đến rượu nhưng thực chất lúc thèm lại tự tìm để uống, lần nào cũng uống thật nhiều nhưng chả lần nào say, nàng biết tửu lượng của mình theo nội công tăng lên chứ không hề giảm.
Hết vò thứ nhất, Huỳnh Hoa mở nắp vò thứ hai. Dương Long bất ngờ đứng lên chộp tay vào vò rượu giằng lấy.
- Ta cùng nàng.
Huỳnh Hoa nghênh mặt hỏi:
- Làm gì đấy?
- Chúng ta dù gì cũng là vợ chồng, đã có phước cùng hưởng có hoạn nạn cùng chia thì hôm nay cha phạt chúng ta sao ta có thể để nàng gánh hết.
Hoài Tuyết biết cha luôn như vậy, từ khi cô trưởng thành đã nhận ra cha rất yêu chiều mẹ, việc nặng nhọc hay khó khăn cha đều cáng đáng. Cha chỉ cần mẹ làm hai việc là chăm sóc con cái và khi cha đổ bệnh mẹ phải là người ở cạnh bên chăm sóc. Nhưng cáng đáng việc gì thì được chứ cả vò rượu này thì không xong, cô biết sức khỏe cha mình mấy năm gần đây không được tốt như trước, nhất là càng già đôi mắt kia càng yếu đi, uống rượu nhiều một chút mắt cha lại trở bệnh. Nhưng điều Hoài Tuyết không ngờ nhất chính là ngay sau đó mẹ cô giằng vò rượu ra khỏi tay cha nói:
- Chàng đã buộc thiếp phải kiêng rượu trước mặt bọn trẻ làm gương cho chúng suốt hai mươi mấy năm qua rồi bây giờ thiếp được dịp uống chàng cũng muốn tranh với thiếp nữa sao?
Sau đó nàng không để cho Dương Long kịp phản ứng đã bưng vò rượu ngửa cổ nốc tiếp. Biết bao con mắt nhìn vào cảnh đó liền ngẩn tò te, Dương Long chỉ đành lắc đầu rồi mỉm cười ngồi xuống.
Hoài Tuyết nhìn cha rồi nhìn mẹ như không tin những gì mình vừa nhìn thấy. Rốt lại cô không nhịn được thấp giọng hỏi cha:
- Cha, mẹ biết uống rượu sao?
Dương Long cười hiền đáp:
- Chẳng những biết mà còn có tửu lượng vô biên nữa. Nếu mẹ con cảm thấy buồn bực vài ngày và thứ bà ấy chọn để giải sầu là rượu thì rượu trong quán của chúng ta ngày trước có thể bị uống trong một đêm cạn sạch mà mẹ con vẫn chưa say… Cái tính thích uống rượu và kết giao bằng hữu giang hồ của con chính là giống mẹ con đấy, Tuyết nhi à.
Dương Long nói câu đó tuy nhỏ nhưng cũng đủ lớn cho cả đám con của hai người nghe thấy. Hoài Tuyết nghe xong ngẩn người một lúc lâu mới bật cười:
- Hóa ra con giống mẹ, lúc trước cứ nghĩ trong nhà chỉ mình con khác biệt…
Huỳnh Hoa nốc cạn vò rượu tiện tay ném vỏ rỗng ra sau lưng đánh choang một tiếng làm cho mọi người bừng tỉnh. Huỳnh Hoa lại rót thêm chén rượu bưng lên nói:
- Cha, chén này con mời cha. Trước nay giữa con và cha không ít lần bất hòa, sau chén rượu này hy vọng từ đây đến cuối đời con và cha có thể hòa thuận cùng nhau, đừng vì chuyện xưa mà làm khó mấy đứa nhỏ.
Hồ Kỳ cau mày hỏi:
- Con cho rằng lòng dạ ta hẹp hòi như vậy sao?
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Nhưng nếu không có câu nói kia của cha, dù cha không làm khó chúng nó vẫn có người khác làm khó chúng nó đấy thôi.
Hồ Kỳ lạnh giọng:
- Là ai làm khó cháu ngoại của ta? Cháu ngoại của ta ai cả gan dám làm khó?
Cả sảnh phòng im lặng. Huỳnh Hoa cười nói:
- Con chỉ nói vậy thôi, không khẳng định là ai, cha cũng đừng làm căng. Cứ xem như đó là một lý do con kính rượu người vậy.
Hồ Kỳ gật đầu nói:
- Được thôi.
Huỳnh Hoa cùng cha mình cạn chén. Nhưng nàng vẫn chưa ngồi xuống mà rót chén tiếp theo cho mình và cả trượng phu rồi bưng lên cung kính nói:
- Chén rượu này phu thê chúng tôi kính tất cả mọi người ở đây, các vị thúc phụ tỷ muội và cả các cháu, nếu trước đây có làm buồn lòng hay đắc tội ai trong lúc vô tình cũng hy vọng được bỏ qua, từ giờ trên thuận dưới hòa.
Đợi mọi người cạn xong chén rượu do con gái và con rể mời rồi, Hồ Kỳ cất tiếng hỏi:
- Quyên nhi, con nói thật cho ta biết những ngày qua thật ra đã xảy ra chuyện gì, kính rượu hai lần lời con nói đều mang một ý nghĩa khác. Hôm nay là ngày vui nếu thật sự có mâu thuẫn gì cứ đem ra giải quyết một lượt hết đi.
Huỳnh Hoa thản nhiên ngồi xuống nói:
- Cũng chẳng có gì, con chỉ muốn bọn trẻ thuận lợi nhận tổ