Tuy nhiên, mấy lúc vắng chủ những nữ hầu trong nhà lại kéo đến vây quanh Lệ Quyên, mặt ai cũng làm ra vẻ nghiêm trọng, nói: "Tiểu muội muội, nghe lời khuyên của các tỷ tỷ nè, đừng có đi cùng thiếu gia nữa, anh ta không tốt như vẻ bề ngoài của anh ta đâu!"
Lệ Quyên hơi ngẩn người hỏi lại:
- Mọi người nói như vậy là có ý gì?
- Tiểu muội muội mới đến nên có lẽ vẫn chưa biết, vậy tỷ nói cho mà biết, anh ta thật ra là một con quỷ! Lúc trước anh ta mắc bệnh “phong tình” tưởng đâu chết rồi, may là có đại phu chữa được, nhưng lão đại phu đó chắc cũng tổn thọ nhiều lắm.
Họ nói vậy có lẽ họ không biết người chữa khỏi bệnh cho Kim Khánh là nghĩa phụ của Lệ Quyên.
- Phong tình?
Lệ Quyên nghe nhưng không hiểu, ngây thơ hỏi lại:
- Anh ta từng mắc bệnh đó tại sao tôi phải tránh xa anh ta, anh ta đã khỏi bệnh rồi mà.
Cô gái lườm Lệ Quyên một cái:
- Muội thật ngốc! Từ trước đến nay, nữ hầu trong gia trang này anh ta không chừa một ai cả. Chính vì “trăng hoa quá mức” nên anh ta mới bị bệnh như vậy đó!
Lệ Quyên ngơ ngác:
- Trăng hoa nghĩa là gì?
Cô gái ôm đầu, kêu lên:
- Ôi trời, ngốc ơi là ngốc!
Cô ta định giải thích thêm nhưng chợt có tiếng của Hà Nghị hắng giọng nên cả đám nữ hầu chạy đi mất dạng để một mình Lệ Quyên ngơ ngác đứng đó. Lệ Quyên cúi đầu chào:
- Chào lão gia.
Cô chào xong liền định tránh đi thì Hà Nghị cao giọng gọi:
- Cô nương khoan đi đã.
Bất đắc dĩ Lệ Quyên dừng chân quay lại:
- Lão gia có gì phân phó?
- Cô nương đừng mãi tránh mặt ta như thế có được không?
Lão vừa nói vừa bước đến gần Lệ Quyên, cô bé cười gượng:
- Lão gia nói đùa, con làm sao có gan tránh mặt lão gia. Chỉ vì công việc còn chưa xong, con còn thau đồ chưa giặt, con xin phép đi giặt cho kịp nắng.
Hà Nghị vừa cười vừa tiến lại gần Lệ Quyên:
- Công việc hôm nay cô nương không cần làm nữa, để lát nữa ta bảo người khác làm thay. Hôm nay, ta có việc cần cô nương làm giúp đây.
Thấy Hà Nghị tiến đến sát bên mình Lệ Quyên cảm thấy có chút bất an nên lùi lại.
- Có việc gì xin lão gia cứ phân phó.
- Cũng chẳng có gì to tác, cô nương hãy làm thê tử của ta.
Lão càng bước càng nhanh, Lệ Quyên cũng vội vàng lùi gấp, nhưng ngay sau đó lưng cô va vào tường, Lệ Quyên giật mình, hóa ra khi nãy cô đứng sát vách tường. Hà Nghị bước đến vương tay vịn vào bức vách, ngăn Lệ Quyên bỏ chạy. Lệ Quyên hơi hoảng, vội nói:
- Lão gia xin đừng trêu chọc con. Phu nhân nghe được sẽ không vui.
Hà Nghị nói chắc nịch:
- Ta nói thật lòng, không phải đùa cợt với cô nương. Ta thương cô nương ngay lần đầu gặp mặt.
- Lão gia xin đừng nói vậy, con xem người như cha chú, con không dám quá phận như vậy đâu. Còn có phu nhân, bà ấy nghe được sẽ giết con mất.
Hà Nghị chợt bật cười:
- Hôm nay phu nhân ta không có ở nhà, bà ấy đi chùa lễ phật rồi, cô nương hãy yên tâm. Chỉ cần chấp nhận là người của ta, ta sẽ lập tức ly hôn con cọp cái kia ngay, mụ ta già xấu rồi mà còn dữ dằn nữa, ta chịu hết nổi rồi. Chỉ cần cô nương gật đầu, chịu làm người của ta ta sẽ để cô nương thừa hưởng tất cả gia sản của ta, nàng sẽ ngay lập tức trở thành Hà phu nhân.
Hà Nghị nói rồi cúi xuống định cưỡng hôn Lệ Quyên thì chợt có tiếng gào lên:
- Lão già chết bầm, ông đang làm gì đó?
Hà Nghị giật mình quay lại thì thấy Duyên Hương đang đứng bên lưng, mặt đằng đằng sát khí.
- Ông giỏi lắm, Hà Nghị à, bữa nay dám kêu tôi là cọp cái, còn nói tôi già xấu rồi, muốn vứt tôi đi sao? Tôi không ngờ, bệnh cũ của ông hôm nay lại tái phát với một con bé mới mười lăm mười sáu tuổi, chỉ đáng tuổi con tuổi cháu ông như vậy...
Hà Nghị lắp bắp:
- Phu nhân... chẳng phải hôm nay bà nói với tôi bà phải đi chùa sao?
Duyên Hương hừ lạnh:
- Nếu không nói như vậy làm sao bắt tại tay lão quỷ nhà ông lên cơn. Hà Nghị, tôi có gì không tốt với ông, sao ông tàn nhẫn với tôi vậy, chung sống với nhau mấy mươi năm, ông xem tôi là cái gì?
Duyên Hương nói đến đây thì bật khóc. Lệ Quyên chỉ còn biết tần ngần đứng nhìn bà khóc, tự dưng cảm thấy mình có lỗi. Cô bé tự hỏi: "Bà ta cũng còn trẻ đẹp mà sao lão họ Hà lại chê bai bà ta như vậy? Vì mình trẻ và đẹp hơn bà ấy sao?"
Hà Nghị bỗng quỳ ngay xuống trước mặt Duyên Hương nài nỉ:
- Hương nhi à, anh biết lỗi của mình rồi, hãy tha lỗi cho anh nghe em. Là do con bé câu dẫn anh, chứ anh đâu có ý muốn phản bội thê tử của mình. Anh phạm sai lầm lần này là lần cuối, anh thề không tái phạm lần nào nữa.
- Nếu tôi còn bắt gặp một lần nữa thì sao?
- Thì tùy em xử lý anh, đâm chém mổ xẻ gì anh cũng chịu. Bây giờ em tin anh chưa?
Thái độ của lão xoay nhanh như chong chóng, Lệ Quyên chỉ còn biết trố mắt nhìn. Duyên Hương lạnh giọng:
- Tạm tin ông lần nữa! Giờ thì phải làm gì, ông biết rõ mà!
Hà Nghị gật đầu lầm lũi bước đi. Duyên Hương quay sang nhìn Lệ Quyên khiến cô bé cảm thấy vô cùng bối rối.
- Phu nhân, con không làm gì cả, tất cả đều do lão gia...
Duyên Hương cười buồn:
- Ta biết, con cứ đi làm việc của mình đi!
- Dạ.
Lệ Quyên mừng quýnh, vội chạy đi. Duyên Hương dõi mắt theo cô bé, một ánh nhìn lạnh lẽo và vô cảm. Lệ Quyên không biết, chỉ vì chuyện ngày hôm đó, cuộc đời cô bé bước sang trang mới.
Ba ngày sau đó, Quyên vừa thức dậy, loay hoay chuẩn bị công việc của ngày mới, thì có tiếng gọi phát ra ngay bên lưng.
- Quyên nhi, hóa ra em ở đây, làm ta tìm muốn hụt hơi.
Lệ Quyên giật bắn người, vội quay lại mới thấy người trước mặt là Kim Khánh, cô lập tức thở phào.
- Hóa ra là thiếu gia!
- Chứ cô nương tưởng là ai?
Lệ Quyên cười giả lả:
- Thiếu gia tìm em chi sớm vậy. Có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì, ta chỉ muốn cho em... một bất ngờ!
- Bất ngờ gì?
Kim Khánh đưa cánh tay từ nãy đến giờ vẫn giấu sau lưng ra. Quyên reo lên:
- Trâm vàng, đẹp quá!
- Ừ, là vàng thật đó, thích không?
- Thích!
- Tặng em!
- Vật quý vậy, em không dám nhận đâu.
- Cứ nhận đi, không nhận anh buồn đó! Đây là lời cầu hôn của anh dành cho em, gả cho anh nhé.
Quyên bất ngờ đến lặng người. Đối với Kim Khánh, cô quả thật có một chút tình cảm, nhưng chỉ hơn mức anh em một tí chứ chưa đến mức yêu đương nam nữ nên hôm nay anh cầu hôn khiến cô bé kinh ngạc đến ngẩn người. Kim Khánh có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Sao vậy, em không đồng ý sao?
Lệ Quyên giật mình vội đáp:
- Không phải. Chỉ là...
Cô còn ngập ngừng thì anh bước đến cài cây trâm vàng vào búi tóc của Lệ Quyên, sau đó anh tặc lưỡi khen:
- Hợp với em lắm, cô bé.
Lệ Quyên cúi đầu lí nhí:
- Làm thê tử của thiếu gia không phải là không thể. Nhưng em lại nghe mọi người nói thiếu gia rất đào hoa, thiếu gia không thương ai cả, quen ai cũng ít hôm rồi thôi, sau này em cũng bị vứt bỏ như vậy sao?
Kim Khánh cười ấm áp:
- Những người đó anh không thương, còn em là anh thương thật lòng. Lệ Quyên, làm thê tử của anh nhé!
Anh nói câu này trong khoảng cách rất gần, giọng nói ấy ấm áp khiến trái tim Lệ Quyên có chút rung rinh, cô chưa biết nên nói gì thì anh nhẹ choàng tay qua ôm lấy cô, anh cúi đầu hôn vào đôi môi của cô. Đây là nụ hôn đầu đời của Lệ Quyên, trái tim cô bé đập mạnh vô cùng. Nhưng "Rầm" một tiếng, Kim Khánh ngã chỏng vó, mắt nhắm nghiền, bất động.
A, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Lệ Quyên hốt hoảng, anh ta bị làm sao thế này? Cô chợt nhớ, trước khi truyền thụ võ công nghĩa phụ cô từng nói: Người tu luyện Cầm Thiên Công, thân thể sẽ sản sinh ra độc tố, một khi thành thân sẽ đầu độc bạn tình chết không kịp trối. Hiện tại, dù Lệ Quyên đã luyện thành bậc hai Cầm Thiên công nhưng cô chưa biết cách khống chế độc, đồng nghĩa gả cho ai chính là hại chết người đó. "Anh ta chết rồi sao? Mình giết người rồi sao?" Lệ Quyên vội vàng ngồi xổm xuống sờ tay lên mũi và mạch cổ Kim Khánh kiểm tra, sau đó cô thở phào một tiếng thật to. Cũng may anh