Lệ Quyên hoàn toàn không biết những bí ẩn bên trong từng câu nói của hai con người quyền quý đó, nghe Duyên Hương nói vậy Lệ Quyên chỉ gật đầu đáp “Dạ”.
Duyên Hương mỉm cười rồi quay lại nói với Dịch Nhi vài câu nữa, toàn những câu khó hiểu. Xong, bà ta đứng lên đi ra ngoài mà không một lần ngoảnh nhìn trở lại. Lệ Quyên cứ đứng nhìn theo bóng của Duyên Hương đến khi khuất hẳn, ngay lúc này đây cô lại cảm thấy bơ vơ thêm lần nữa, lòng rộn lên một cảm giác bất an. Cảm giác ấy là sao?
Lệ Quyên đứng lẽ loi giữa những con người xa lạ cảm thấy hình như đáng sợ hơn cả một mình đi dưới rừng đêm gấp mấy lần. Nhưng dù muốn dù không cô cũng đã trót nhận lời của Duyên Hương giờ muốn đổi thay cũng đâu được nữa. Lệ Quyên đang suy nghĩ mông lung thì giọng nói dịu ngọt như đường như mật của Dịch Nhi vang lên phía sau lưng, đánh thức cô ra khỏi dòng suy nghĩ của mình:
- Lệ Quyên, con lại đây, lại gần cho ta xem kĩ hơn chút nữa!
Lệ Quyên không muốn lại gần con người ấy chút nào, nhưng vì nhớ lời dặn của Duyên Hương cô miễn cưỡng bước đến. Dịch Nhi yểu điệu đứng lên, khẽ nghiêng mặt ngắm nghía Lệ Quyên. Không chỉ ngắm bà ta còn đưa tay sờ nắn khắp người cô. Sau đó bà ta bước ra sau lưng cô bé rồi thình lình bà cúi xuống le lưỡi liếm vào gáy của cô bé. Lệ Quyên giật mình quay phắt lại, mém chút cô vung tay đánh người rồi, cũng may là kịp thời dừng lại, cô run giọng hỏi:
- Bà làm gì vậy?
Dịch Nhi chỉ mỉm cười, đủng đỉnh trở lại ghế ngồi:
- Phản ứng rất tốt. Con đừng sợ, ta không làm hại gì con đâu, con đúng là cô bé khá đấy, nếu trang điểm lên một chút chắc là lộng lẫy hơn nhiều. Mà thôi, Tiểu Lan, Tiểu Huệ đưa Quyên nhi về phòng tắm rửa thay y phục đi, bộ đồ cũng đã cũ rồi!
Từ cửa có hai cô gái bước vào. Cả hai cùng cất tiếng “Dạ” rồi bước lại nói với Lệ Quyên:
- Quyên muội, chúng ta đi thôi!
Hai cô gái một trước một sau bước đi, Lệ Quyên đi giữa hai người bọn họ. Cả hai đưa Lệ Quyên đến một căn phòng cực rộng không thua gì căn phòng ban nãy, xung quanh trang trí cũng rất đẹp. Họ chỉ cho cô bé đống y phục sặc sỡ kiểu cọ, bảo từ giờ nó là của cô. Xong, họ ra ngoài không quên dặn Lệ Quyên mau thay y phục và căn phòng này từ nay thuộc quyền sở hữu của cô. Cô bé cảm thấy có chút choáng ngợp với những gì trước mắt. Thay y phục xong cô bé ngắm nghía lại mình trong gương, tự cảm thấy mình thật xinh xắn và sang trọng. Lệ Quyên càng nhìn bản thân mình càng cảm thấy thích thú, không muốn thôi.
Lúc sau, hai cô gái ban nãy lại trở vào, lần này hai người mang hai mâm thức ăn thịnh soạn, lại bảo là dành cho cô và ân cần mời cô ăn. Xong, cả hai lại ra ngoài. Bỏ Lệ Quyên một mình ở lại trong căn phòng trống, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, đây đâu phải là cách tiếp đãi một người hầu mà phải nói là tiếp đón một thượng khách, không hơn không kém!
Lệ Quyên không hiểu bất cứ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết lúc này mình không cần làm việc cực nhọc mà vẫn được ăn ngon mặc đẹp, chỉ vậy thôi và không cần phải nghĩ nhiều hơn nữa. Cô vô tư ăn uống, xong hai người con gái kia lại xuất hiện một người dọn dẹp tất cả thay cô, một người đứng lại nở nụ cười huyền bí, hỏi Lệ Quyên:
- Quyên muội, cuộc sống ở đây muội thấy có thích không?
- Thích.
- Vậy từ mai, Dịch phu nhân dạy bảo gì muội cứ việc làm theo, muội sẽ mãi mãi được sung sướng như thế này!
Lệ Quyên chưa kịp hỏi những điều mình thắc mắc, cô ta lại tiếp:
- Thôi, Quyên muội hãy nghỉ ngơi sớm đi, chúc muội đêm nay có một giấc mơ thật đẹp!
Dứt câu cô ta đã bước ra đến bên ngoài và khép cửa phòng lại. Căn phòng giờ chỉ còn lại một mình Lệ Quyên, cô đứng ở giữa đưa mắt nhìn xung quanh. Bốn góc phòng là bốn ngọn nến cháy lung linh có lẽ được đốt suốt đêm ngày, ánh nến tỏa sáng khắp mọi nơi trong căn phòng rộng. Nhìn kĩ căn phòng rồi Lệ Quyên quay trở lại giường ngồi, nhẹ sờ tay lên tấm lụa trải giường, nó mềm mịn đến mức làm cho da thịt con người có cảm giác khoái trá. Chiếc chăn bông được nhuộm màu bắt mắt xếp gọn gàng, Lệ Quyên dỡ tung nó ra khoác lên mình, cực kì êm ấm, cô ngã người xuống giường. Cảm giác êm êm dần đưa cô bé chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên đêm ấy Lệ Quyên mơ thấy một giấc mơ thật đẹp, trong giấc mơ ấy cô được gặp lại mẹ mình. Sáng ra, khi bừng tỉnh giấc, cô bé mới biết đó chỉ là mơ.
***
Ngày hôm sau, Dịch Nhi đích thân đến phòng của Lệ Quyên, bà vẫn ngọt ngào hòa nhã:
- Đêm qua con ngủ có ngon giấc không Quyên nhi?
- Dạ có ạ.
- Thích căn phòng này không?
- Thích ạ.
- Vậy, từ nay nó chính là của con đấy!
- Cám ơn phu nhân. Vậy hôm nay con phải làm gì ạ?
Dịch Nhi bật cười:
- Không vội. Hãy trả lời ta, con biết viết chữ không?
- Biết ạ.
- Vậy là tốt.
- Biết múa biết đàn không?
Lệ Quyên lắc đầu. Dịch Nhi trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Vậy thì từ nay con hãy học múa, học hát, học đàn nhé! Ta sẽ bảo các chị đến dạy cho con.
Lệ Quyên cúi đầu chấp nhận:
- Vâng ạ.
Dịch Nhi lại tỏ ra trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Là con gái thì cầm kì thi họa phải cực thông, thôi để ta bảo các chị dạy hết cho con.
- Dạ.
Quyên chỉ mới gật đầu chấp nhận chưa kịp hỏi lại cô phải học những thứ ấy để làm gì, thì Dịch Nhi quay lưng đi mất. Từ đó về sau, Lệ Quyên không gặp bà ta nữa, chỉ có những cô gái ăn mặc xinh đẹp, trẻ trung thay nhau từng ngày từng ngày dạy cô bé múa hát, đánh đàn, họa thơ, chơi các loại cờ, thổi sáo, cách nói năng giao tiếp với từng tầng lớp người khác nhau và dạy cả niêm luật, sáng tác thi phú.
Sau hơn nửa năm, Lệ Quyên đã biết đánh tất cả các loại đàn và sử dụng thành thạo các loại khí nhạc cụ khác. Giọng Lệ Quyên vốn ngọt nên khi hát không ai có thể chê bai. Khi múa thì cũng điêu luyện mềm dẻo vì cô vốn đã từng học võ công! Ở đấy, Lệ Quyên biết đến một cách viết chữ mới gọi là thư pháp, cô rất thích cách viết ấy, nét chữ của cô được tôi luyện ngày một lả lướt hơn. Lệ Quyên vẽ cũng rất sống động và rất nhanh. Chỉ có sáng tác thơ Lệ Quyên không thích nên những thầy dạy cũng chỉ nói qua loa một vài lần, sau đó họ cho cô học thuộc những bài thơ do tiền nhân sáng tác để có cái đối đáp khi có người cần mình bồi thơ.
Ngày tháng dần qua, nhan sắc Lệ Quyên ngày một mặn mà thêm làm Tiểu Lan, Tiểu Huệ phải trầm trồ, hai cô gái ấy giờ đã trở thành người hầu cho cô, họ rất biết nghe lời. Lệ Quyên bắt đầu biết trang điểm làm đẹp. Và rồi một ngày Dịch Nhi lại xuất hiện. Vừa gặp Lệ Quyên bà đã chép miệng khen:
- Con gái học hành rất tốt, ta rất vui lòng!
Quyên gật đầu chào bà và đáp:
- Đa tạ phu nhân…
Bà lại cười:
- Hôm nay, chị múa phục vụ bị bệnh rồi con ra múa thay chị ấy nhé!
Quyên gật đầu:
- Vâng ạ.
Dịch Nhi lập tức cho người trang điểm lại cho Lệ Quyên, thay bộ y phục khác lộng lẫy sặc sỡ hơn cho cô, sau đó có hai người đưa cô đến một nơi. Lệ Quyên có chút bàng hoàng ngay khi đến đấy, cô không biết nó là đâu, chỉ thấy nó là một căn phòng khang trang tráng lệ. Lệ Quyên nghe nói nó cũng là một phần của tòa nhà cô đang ở, nhưng từ khi vào đây cô chưa lần nào được đặt chân đến nơi này... nên cô thấy có chút lạ lẫm.
Căn phòng quá ư rộng lớn, ánh nến lung linh tỏa sáng rực rỡ, rất nhiều bàn ghế, khách đến ăn uống đều là những người sang trọng. Vây quanh có rất nhiều cô gái trẻ phục vụ tận tình, tất cả