Lệ Quyên không hề bị trúng phấn mê vì loại võ công cô học không phải loại võ công tầm thường, nó có thể làm cơ thể cô không trúng bất kì loại độc nào. Những loại mê dược lại càng không làm gì được cô.
Dịch Nhi run lẫy bẫy té ngồi xuống đất. Lệ Quyên nhẹ phẩy tay, cánh cửa phòng đóng ầm lại. Dịch Nhi càng nhìn càng khiếp vía, nhưng Lệ Quyên không hề làm gì bà, cô quay trở lại gường ngồi, môi vẫn treo một nụ cười khinh miệt nhìn chầm chầm vào Dịch Nhi. Giờ trong căn phòng chỉ còn lại hai người, mặt Dịch Nhi cơ hồ cắt không còn giọt máu. Lệ Quyên khẽ vẫy tay gọi bà ta:
- Lại đây.
Dịch Nhi riu ríu làm theo, vẻ e sợ hiện rõ trên gương mặt. Lệ Quyên nhếch môi cất tiếng hỏi:
- Từ trước đến nay, Duyên Hương đã gạt bán bao nhiêu cô gái vào đây rồi?
Dịch Nhi run rẩy đáp:
- Nhiều quá… ta không nhớ hết.
- Thế giá mỗi người là bao nhiêu?
- Tùy vào nhan sắc… mà định giá…
Chợt Lệ Quyên nhẹ giọng:
- Vậy... giá của ta là bao nhiêu?
- Ba… ba ngàn lượng.
Quyên uất ức, gằn giọng:
- Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
Dịch Nhi vội giải thích:
- Vì lúc trước con gái. Không phải, cô nương còn rất nhỏ… mới vừa mười sáu chưa trổ mã…
Lệ Quyên đứng phắt dậy:
- Bà…
Ánh mắt Lệ Quyên lúc này là tất cả những gì căm phẫn nhất, Dịch Nhi giật mình lại té ngồi xuống đất, mồ hôi túa ra.
Cùng lúc đó bên ngoài có tiếng gọi lí nhí của mấy nàng kỹ nữ:
- Ma ma, người có ở đây không?
Dịch Nhi đáp ngay:
- Ta ở đây!
Lên tiếng rồi bà mới bất giác kinh hãi nhìn lại sắc mặt Lệ Quyên. Nhưng cô không có bất kì phản ứng gì, ánh mắt đã dịu lại, cô lại ngồi xuống giường, nhẹ giọng trả lời:
- Cứ đẩy cửa vào.
Dịch Nhi vội vã đứng lên, quyệt tay áo lau những giọt mồ hôi trên trán. Cánh cửa bật mở, hai cô gái chạy ào vào vây lấy Dịch Nhi, rối rít:
- Ma ma ơi, không xong rồi. Khách bên ngoài người ta chỉ đòi gặp Quyên muội, họ chỉ muốn được Quyên muội tiếp đãi. Họ nói nếu Quyên muội không ra họ sẽ đốt nơi này ra thành tro bụi…
Người này chưa xong người kia tiếp:
- Có người còn dọa sẽ giết hết người ở đây nếu Quyên muội cứ trốn mãi không chịu ra tiếp đãi khách. Họ bảo là Quyên muội khinh khi họ, thanh lâu của chúng ta khinh khi họ!
Quyên nói mà không nhìn hai cô gái ấy:
- Bọn họ đáng khinh.
Hai cô gái hơi bàng hoàng nhìn sang Dịch Nhi, đến lúc này cả hai mới nhận thấy sự khác lạ trên khuôn mặt bà ta, cả hai vội vàng ngậm miệng.
Bất ngờ Dịch Nhi vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Lệ Quyên, nói như van xin:
- Quyên nhi, con hãy làm ơn ra tiếp khách, một ngày chỉ một ngày thôi, ta van con. Con nhẫn tâm ngồi đó nhìn nơi này biến thành tro bụi hay sao? Con là người mới nên có vài chuyện con chưa biết đó thôi, ở đây có rất nhiều người chỉ có thể bám víu nơi này mà sống. Nếu nơi đây không còn họ biết sống ra sao, tất cả sẽ thế nào vì con, con đành lòng sao?
Lệ Quyên im lặng. Hồi ức đau buồn trong quá khứ thoáng chốc hiện về, căn nhà yêu dấu của cô ngày xưa đã từng bùng lên ngọn lửa, giờ nó chỉ còn lại đống tro tàn. Bản thân cô phải chịu đựng mười năm lưu lạc không một người thân bên cạnh, tất cả cũng chính vì thứ lửa vô tình và tàn bạo ấy. Kí ức đó làm Lệ Quyên cảm thấy se lòng. Dịch Nhi tiếp:
- Con cho rằng, chúng ta để các con tiếp khách là nhẫn tâm, là tàn ác sao. Còn nếu con không chịu ra tiếp khách, bọn họ đốt trụi nơi này, con có biết bao nhiêu người sẽ chết vì con không, vậy đó là gì? Thật lòng mà nói, chúng ta làm tất cả chỉ để mưu sinh… con không biết đâu, những người Duyên Hương gạt đến đây chỉ là số ít. Số còn lại người thì bán mình để chữa bệnh cho cha, cho mẹ. Người thì do cha mẹ không tiền nuôi nấng đã giao cho ta khi mới hai ba tuổi. Họ bám nơi này để sống, coi đây là nhà…
Lệ Quyên trầm ngâm, tự nghĩ: “Tất cả vì mưu sinh ư? Kỹ nữ lấy thể xác trắng trong ra bán một lần rồi sau đó ngày từng ngày lại bán thân xác đó... chỉ để nuôi thân!? Họ lấy chính mình ra bán để đổi lại sự sống chính mình. Đó là tự mình nuôi thân!”
Lệ Quyên bỗng nhớ mình đã từng là một kẻ ăn cắp, cách mưu sinh đó phải lấy cắp của người ta mới có. Nếu đem so hai cách sống lại với nhau hình như ăn cắp là tội lỗi hơn vì nó không do công sức bản thân. Còn người cố công làm ra của, lại bị mất của họ sẽ rất xót lòng, kẻ cắp là kẻ đáng nguyền rủa. Còn bán sắc hương, bán thể xác, nói cho đúng nó là một sự trao đổi sòng phẳng. Hai cách mưu sinh, cái nào hơn cái nào đây…?
Quyên ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi tự nói một mình: “Ăn cắp là tồi bại vô nhân, mình đã trót làm rồi thì đâu còn gì đáng sợ hơn. Vậy tại sao mình không thử luôn cái nghề kỹ nữ một lần cho biết. Chân vốn đã trót nhúng chàm, đã thế thôi thì cứ phiêu lưu một chuyến.”
Tiếng của Dịch Nhi vẫn rền rỉ van nài, cầu khẩn âm ỉ bên tai Lệ Quyên. Cuối cùng Lệ Quyên khẽ mỉm cười:
- Được rồi! Không cần lải nhải nữa! Ta sẽ tiếp bọn họ!
Dịch Nhi mừng quýnh rối rít cám ơn, vội vội vàng vàng đứng dậy. Lệ Quyên liếc xéo bà một cái:
- Ai cho bà đứng lên vậy hả?
Dịch Nhi nghe thấy mà giật bắn người, mau mau quỳ sụp xuống. Lệ Quyên cười khanh khách nhẹ giọng:
- Thôi đứng lên đi, già cả lại mập bự thế này…
Dịch Nhi mau mắn đứng lên, vẻ kinh sợ vẫn còn đọng trên gương mặt trắng bệch của bà. Lệ Quyên quay lại hai người con gái đang trố mắt ngạc nhiên, bảo:
- Phiền hai vị tỷ tỷ ra hẹn với khách: Ngày mai ta sẽ tiếp họ, giờ ta đã ngủ rồi.
Hai cô gái nhìn nhau, Dịch Nhi quát:
- Sao còn không mau đi?
Hai cô gái nhanh chóng rời phòng, Dịch Nhi cũng mon men theo sau hai cô gái. Bà mới rón rén ra đến cửa đã nghe Lệ Quyên quát:
- Ai cho bà ra ngoài, tôi và bà vẫn chưa nói chuyện xong mà.
Dịch Nhi riu ríu trở vào, lắp bắp:
- Còn… còn gì nữa?
Lệ Quyên cười:
- Ma ma, con đáng sợ vậy sao?
- Ta… ta…
- Con đã bảo sẽ tiếp khách rồi mà!
- Quyết định đó của con, ta rất cám ơn.
- Nhưng con không muốn ra tiếp khách với cái tên Lệ Quyên này.
- Tên đó cũng đẹp mà!
Lệ Quyên quát lớn:
- Nhưng ta không thích xài.
- Vậy thì đổi.
Dịch Nhi rối bời vội nói theo quán tính. Lệ Quyên dịu giọng:
- Vậy ma ma tìm tên khác cho con đi!
Dịch Nhi loay hoay, tìm hoài không thấy tên nào giữa lúc tinh thần đang bấn loạn được. Đợi thấy lâu Lệ Quyên phát bực lại quát lớn tiếng nữa:
- Tìm nhanh lên nếu không ta giết bà bây giờ.
- Phụng Nga.
Phút thình lình Dịch Nhi nói hai từ ấy xong bà mới nghĩ lại, liền nói:
- Ờ đúng rồi, là Phụng Nga... tên ấy con thấy thế nào? Hồi trẻ ta từng lấy nghệ danh ấy, làm ăn rất được nha.
- Tạm được.
Dịch Nhi sợ sệt hỏi:
- Giờ ta ra ngoài được chưa?
Quyên gật đầu, Dịch Nhi mừng quýnh vội đi ra cửa. Lệ Quyên bất ngờ gọi lại:
- Khoan đã, thu dọn bãi chiến trường rồi hãy đi.
Vừa nói Lệ Quyên vừa chỉ tay vào đống roi vung vãi của bọn người hầu định hành hung cô ban nãy. Nhưng chúng bị dần cho một trận phải chạy mất tăm, bỏ lại đống roi mà chúng đem vào. Dịch Nhi mau mau thu dọn tất cả rồi ục ịch vọt lẹ ra ngoài. Lệ Quyên vẫn còn ngồi trầm tư, cô phân vân không rõ quyết định vừa rồi của mình là đúng hay sai.
Lệ Quyên có võ công! Lệ Quyên uy hiếp Dịch ma ma! Tin tức lan truyền ra nhanh chóng, ai nghe thấy cũng hoảng hồn. Hiện tại, tất cả mọi người ai nghe tên Lệ Quyên cũng đều tỏ ra nể sợ, những người từng có ánh mắt kì thị với cô giờ mỗi lần đối mặt cô đều run rẩy khiếp hãi. Lệ Quyên ngây thơ chất phác ngày nào giờ đã đổi thay, nụ cười vẫn treo