Căn phòng của Phụng Nga rất rộng, chiếc bàn bày thức ăn được đặt sang một góc nên vẫn còn chừa một khoảng trống lớn cho nàng có thể đứng múa. Phụng Nga đứng lên tiến về phía đó. Bình An cũng đứng lên, xòe chiếc quạt cầm trong tay từ nãy giờ và phe phẩy quạt, mặc dù trong phòng đang không hề nóng nực.
Phụng Nga tiến đến khoảng trống, khi đã đến vị trí thích hợp, nàng quay lại khẽ cúi đầu chào khách như thường lệ và bắt đầu múa, hôm nay nàng múa không cần nhạc đệm. Một lúc sau, dường như có tiếng vỗ tay đều đều của Bình An theo nhịp điệu của nàng. Bài múa kết thúc, Phụng Nga lại cúi đầu chào khách lần nữa, Bình An vỗ tay nhưng không mở lời khen. Ông đến chìa tay ra đỡ lấy tay Phụng Nga, dìu nàng lại chiếc bàn, nàng yểu điệu bước theo. Cả hai lại trở về vị trí, ngồi đối diện nhau. Phụng Nga dịu dàng nói:
- Chút tài mọn thật làm nhọc lòng vương gia, thiếp thật có lỗi!
- Không, ta rất thích!
Vẫn không một lời khen.
- Vương gia muốn nghe thiếp đàn chăng?
- Ta đang lắng nghe.
Phụng Nga mỉm cười đặt bàn tay lên dây đàn khẽ liếc mắt nhìn Bình An, lại một nụ cười, nàng nhận ra Bình An đang say đắm, không rõ đó là thật sự hay giả vờ.
Tiếng đàn ngân vang, du dương, lẫn chút gì buồn bã, một khúc tấu không có trong bài cổ hoặc tân. Đang đàn, Bình An chợt đặt tay lên bàn tay Phụng Nga, tiếng đàn ngay lập tức im bặt.
- Đây là tâm sự của nàng sao? Chia ly và bi thương quá.
- Thiếp lại làm vương gia buồn rồi, thiếp thật có lỗi.
Bình An chợt nhìn xoáy vào Phụng Nga, ánh mắt ông chừng như muốn xuyên thấu tâm can của nàng. Phụng Nga nhìn đáp trả, nụ cười trên môi biến mất. Bình An thở hắt ra rồi nói:
- Nàng là một người con gái đặc biệt, một phút giây quen biết không ai có thể nào khám phá được con người nàng.
- Vương gia đang bận việc gì sao? Người không định lưu lại đây ít hôm sao?
- Hiện tại, ta còn công việc chưa giải quyết xong. Nàng có bằng lòng chờ ta không? Nếu có thể, vài tháng nữa ta quay lại. Ta hứa, lần tiếp theo quay lại, ta nhất định sẽ giải thoát cho nàng.
Phụng Nga nhoẻn miệng cười.
- Thiếp tin một hai lần nói chuyện vương gia thừa ngân lượng trả. Nhưng để mang thiếp đi thì e là...
Nàng nói đến đó thì bỏ dỡ câu nói cùng nụ cười đầy ý vị.
- Nàng khinh ta không đủ khả năng ư? Đừng quên ta là vương gia...
Phụng Nga cười cười, dịu giọng phân bua:
- Không phải thiếp khinh vương gia mà thiếp e vương gia xót tiền.
- Nàng coi ta là loại người nào kia chứ?
- Thiếp chỉ đùa, vương gia đừng giận.
Phụng Nga tủm tỉm cười, Bình An cau mày:
- Nàng khá lắm, rất lém lỉnh.
- Đa tạ vương gia quá khen.
- Nàng tuy cũng có một chút nhan sắc, một chút thông minh, tuy nhiên chỉ bằng một nửa của hoàng hậu nương nương.
Phụng Nga nghe vậy không khỏi giật mình:
- Ôi, thiếp chỉ là cánh hoa đồng nội sao dám sánh cùng bậc mẫu nghi thiên hạ. Được vương gia đánh giá bằng một nửa nương nương thiếp quả thật cảm thấy vô cùng vinh dự.
- Còn gặp lại lần sau ta nhất định buộc nàng làm phi tử của ta.
- Ồ! Vậy nếu thiếp không bằng lòng, vương gia sẽ dụng hình với thiếp sao?
- Đương nhiên là không rồi!
Bình An nói rồi nở nụ cười ấm áp, Phụng Nga cũng nở nụ cười kiều mị. Cả hai vẫn còn ngồi trò chuyện thêm nhiều điều nữa. Gà báo sang canh đã gáy vang, thoắt cái đêm đã tàn, mưa bên ngoài cũng tạnh từ bao giờ không rõ. Chất men cũng làm con người ta ấm lòng. Phụng Nga lại đàn thêm một bản đàn, lại trò chuyện, gà lại gáy sang canh. Tàn canh năm, Bình An đứng lên:
- Sáng rồi, đến lúc ta phải đi.
- Thiếp xin tiễn vương gia!
- Hãy chờ ta vài tháng, ta sẽ quay lại rước nàng.
- Thiếp cảm ơn vương gia!
Bình An ra đi. Ánh mắt Phụng Nga nhìn theo lưu luyến, đây là lần đầu tiên nàng có cảm tình với một gã đàn ông. Nhưng Bình An lại là một vị vương gia cao cả, nàng nhìn lại mình rồi chợt thở dài, tự nhủ:
“Thiếp chỉ là một cánh hoa đồng nội nơi rừng thẳm, liệu xứng đáng với người chăng?”
Chợt Phụng Nga nhớ lại lời Minh Tâm từng nói với mình:
“Nơi nào quyền lực càng cao, nơi đó càng tanh tưởi, nó oai nghiêm nhờ biết bao nhiêu là máu những người vô tội lẫn có tội đổ ra. Nó là khởi nguồn của bất nhân bất nghĩa, mỗi khi lòng người ở vị trí cao cao kia sinh tâm bất chính…”
Phụng Nga rùng mình xua tan mọi suy nghĩ, nàng đã thức nhiều rồi, cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngã người xuống giường khép mắt ngủ thiếp đi, khi nàng thức dậy đã là chạng vạng.
Những tháng ngày sau đó, Phụng Nga vẫn tiếp khách, vẫn đon đả chào mời, lả lơi đưa đẩy. Nhưng nàng biết thâm tâm mình bắt đầu nhen nhóm sự chờ đợi, nàng chờ đợi sự trở lại của vị vương gia tên Bình An kia.
Tuy nhiên, những kẻ quyền cao chức trọng dường như lại là chúa của những lời hứa suông. Ngày tháng cứ thế trôi đi, hạ sang thu, thu tàn rồi đông đến. Khách bao lượt đến rồi đi nhưng Phụng Nga không thấy vị vương gia kia trở lại lần nào nữa. Nàng chỉ khẽ thở dài, đành thả trôi lời hứa kia cho nó chìm vào quên lãng.
***
Sau đó ít lâu, Linh Lung Lầu lại xuất hiện một người khiến cho Phụng Nga phải chú ý. Đó là một chàng trai mang vẻ bề ngoài tuấn nhã nho phong. Sự xuất hiện của chàng làm cho biết bao nữ nhân Linh Lung thanh lâu rung động, họ tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao. Có nhiều kẻ kháu nhau: “Nếu được chàng rước đi sẽ nguyện suốt đời nâng khăn sửa túi”.
Kỳ lạ nhất là, điều khiến cho những nữ nhân nơi này muốn có được chàng trai ấy lại rất đơn giản, chỉ vì dung mạo chàng ta trông rất được. Nhưng đó chưa phải là điều khiến Phụng Nga để ý, điều khiến nàng để mắt đến chính là chàng ta vào thanh lâu nhưng không hề gọi bất kì một cô gái nào đến bồi tiếp mình mà chỉ gọi rượu và thức ăn. Ngày hôm sau, hôm sau nữa chàng trai cứ đến và cũng như ngày đầu chàng chỉ gọi rượu và thức ăn. Chàng ngồi một mình vừa uống rượu vừa ngắm nhìn. Đêm tàn, chàng lại ra đi.
Đêm thứ bảy. Trong đầu Phụng Nga không biết từ khi nào ẩn hiện một suy nghĩ kỳ quái: “Là do anh ta không tiền nên không dám gọi người đến mua vui ư? Mà nếu không tiền thì vào nơi đây để làm gì? Điều này không thể nào! Vậy gã này vào thanh lâu không làm gì khác ngoài uống rượu và nhìn quanh có thể vì điều gì đây?”
Phụng Nga không còn nén được sự tò mò, cô chủ động đến làm quen với chàng.
- Dường như thời gian gần đây công tử rất thường xuyên đến nơi này?
Chàng cười hoà nhã, đáp:
- Đúng vậy.
- Nhưng có vẻ như công tử đến chỉ để uống rượu?
- Không. Tại hạ đến đây để ngắm nhìn một người!
Phụng Nga cười tà mị hỏi:
- Công tử có thể nào cho thiếp biết người may mắn được công tử để mắt là ai không?
- Nàng ấy là nữ nhân đẹp nhất nơi đây. Người đó chính là cô nương.
Phụng Nga nhoẻn miệng cười, vờ e thẹn:
- Công tử thật biết cách làm cho người ta ngượng ngùng mà! Nhưng công tử đã thích ngắm nhìn thiếp đến vậy sao không nói với ma ma cho thiếp tiếp chuyện người, lúc đó chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn.
- Cô nương đã dạy, tại hại nhất định nghe theo.
- Dám hỏi cao danh quý tánh của công tử là gì?
- Tại hạ là Tuấn Kiệt, Hạnh Văn Tuấn Kiệt.
- Hạnh Văn? Họ của công tử thật lạ.
- Đó là họ của mẫu thân tại hạ…
Phụng Nga có chút ngẩn người, suy tư. "Chàng cũng mang họ mẹ ư, chàng cũng như ta sao, sinh ra không cha nên phải mang họ mẹ?". Phút giây ấy Phụng Nga nghe như trái tim mình và chàng trai nọ xuất hiện một sợi dây liên kết vô hình.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói thêm điều gì