Từng bước chân của Huỳnh Hoa vô định, một niềm đau thầm lặng nào chợt lùa qua con tim bé nhỏ của cô. Cô muốn cất tiếng hét to, muốn gào lên, nhưng làm vậy liệu có ích gì?
Đang cúi đầu đếm bước bỗng Huỳnh Hoa nhận ra phía trước mặt có một bóng người đứng chắn. Huỳnh Hoa định thần và ngẩng lên nhìn, hóa ra là Minh Minh. Huỳnh Hoa nở nhẹ nụ cười để che giấu nét ưu thương trong mắt, cô dịu giọng:
- Thiếu gia!
Minh Minh bước đến bên cô, gương mặt đượm vẻ u buồn. Huỳnh Hoa hơi hơi cúi đầu, nũng nịu:
- Thiếu gia đang bận việc gì sao?
- Không.
Không nén được nữa, Huỳnh Hoa hỏi:
- Thiếu gia đã thưa với mẹ cha chuyện của chúng ta chưa? Lão gia và phu nhân có đồng ý...
Minh Minh chợt im lặng.
- Sao vậy thiếu gia?
- Anh đã thưa chuyện đó với mẹ cha rồi. Cha anh thì không ý kiến gì, nhưng...
Huỳnh Hoa buồn giọng:
- Mẹ anh thì không chấp nhận em, đúng không?
- Ừm... Huỳnh Hoa, hãy bình tĩnh nghe anh nói...
- Thiếu gia cứ nói đi.
- Hôm qua anh thưa chuyện ấy với mẹ, ngỡ là chỉ bị phản đối chút ít, thuyết phục là xong. Nào ngờ... Bà ấy chẳng những quyết liệt ngăn cấm mà còn khơi lại lời hứa hôn cũ kĩ giữa Đoàn gia và Hồ gia. Mẹ buộc anh phải cưới người khác. Kỳ hạn hai ngày anh phải trả lời là đồng ý hay không đồng ý...
Đến lúc này, Huỳnh Hoa mới thật sự cảm thấy xót xa.
- Vậy... thiếu gia liệu sao?
- Mẹ đã dùng cái chết để uy hiếp, anh thật sự không biết phải tính sao nữa. Anh không thể làm mẹ giận lại càng không muốn mất em, mất ai anh cũng đau cả. Huỳnh Hoa, hãy nghĩ cách giúp anh, hết ngày hôm nay anh phải trả lời với mẹ rồi...
Minh Minh vồn vã, anh đang bối rối. Huỳnh Hoa hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lại hít một hơi nữa... đến khi thấy mình thật sự bỉnh tĩnh, cô mới cười nhạt.
- Điều đó có gì khó đâu…
- Em có cách gì giúp anh sao?
- Thật lòng mà nói, nếu em còn chút hứng thú với trò chơi này em sẽ bắt anh phải thuộc về mình. Nhưng khi nghĩ lại mẹ anh có ơn sinh thành dưỡng dục, làm bà ấy đau buồn cũng là cái tội và em cũng thấy lòng ray rứt không an...
- Huỳnh Hoa, em nói gì vậy?
- Thiếu gia hãy nghe theo lời dạy bảo của mẹ mình, nên duyên cùng người con gái ấy và quên em đi. Em biết phận mình không xứng với thiếu gia…
Minh Minh rối bời:
- Huỳnh Hoa, em đang nói gì vậy? Chẳng lẽ em không còn yêu anh nữa sao?
Huỳnh Hoa cười lạnh:
- Vốn dĩ em có yêu anh đâu mà anh hỏi còn hay hết, thiếu gia ngốc thật!
- Em… em vừa nói gì?
- Đến nước này có lẽ tôi cũng nên cho thiếu gia biết được chân tướng. Hôm trước, tôi nhận lời cầu hôn của thiếu gia chỉ vì muốn dựa dẫm anh mà thôi. Vì tôi biết địa vị hiện giờ của anh có thể cho tôi được cuộc sống ấm êm. Nhưng hôm nay đã không thể, hà tất níu kéo làm gì nữa…
Lời lẽ tuy cứng rắn nhưng cảm giác lệ cứ muốn trào ra, cô cố gắng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh. Minh Minh bàng hoàng với những lời cô vừa mới thốt ra, nó như tiếng sét ngang tai giữa cơn giông bão.
- Huỳnh Hoa… em…
Huỳnh Hoa lạnh lùng:
- Đừng bận tâm gì về tôi nữa, anh đi mà cưới vợ hứa hôn của anh đi. Cứ xem như tôi không cần anh nữa vậy!
- Huỳnh Hoa.
- Đi đi, trả lời với mẹ anh rằng, anh bằng lòng chấp nhận cưới cô gái kia làm vợ…
Huỳnh Hoa vừa nói vừa quay lưng định rời đi. Minh Minh vội vàng chộp đôi bờ vai cô quay phắt lại, anh nhìn thẳng vào cô run giọng:
- Huỳnh Hoa, đừng đối xử với anh như vậy. Anh yêu em, xa em anh không thể nào chịu được đâu…
Huỳnh Hoa đưa tay gạt bàn tay của Minh Minh ra khỏi vai mình. Xong, cô quay lưng đi thẳng, không nói thêm lời nào, không ngoảnh lại lần nào.
***
Huỳnh Hoa đi rồi Minh Minh vẫn còn đứng ngẩn người, mọi thứ sao lại biến thành như thế này? Anh không tài nào hiểu nổi, anh không rõ mình đang cảm thấy bất ngờ, khó xử hay oán hận mà đôi chân không thể đuổi theo người con gái mình yêu như bao lần trước, anh như một kẻ mất hồn. Một lúc sau, có một người bước đến vỗ mạnh vào vai làm anh bừng tỉnh, anh định lao theo hỏi cô cho ra lẽ nhưng người kia ngăn anh lại. Cuối cùng, Minh Minh chỉ biết đứng lặng, nghe lòng mình như vụn vỡ, anh vẫn chưa hết bàng hoàng chua xót… Phải quyết định thế nào đây? Anh thật sự không biết nên làm thế nào là tốt.
Cuối cùng Minh Minh đành trả lời với mẹ là chấp nhận cưới Phương Nhi. Mặc dù thâm tâm anh không hề muốn như thế một chút nào.
“Nhưng Huỳnh Hoa đã nói không yêu, cô ấy đã nói thật lòng mình ư? Không đúng, cô ấy nói dối, nhưng dối mình để làm gì? Thử lòng ư? Hay có ai đó ép buộc cô ấy phải nói ra như vậy?”
Càng nghĩ Minh Minh càng cảm thấy khó hiểu, anh cứ thắc mắc mãi tại sao hôm ấy Huỳnh Hoa lại nói ra như vậy? Nhưng có thắc mắc, có ân hận cũng đã muộn màng. Vì sau khi anh gật đầu chấp nhận cưới Phương Nhi, thì hai họ Đoàn – Hồ đã quyết định, bảy ngày sau sẽ cho anh và Phương Nhi bái đường, chính thức thành thân.
Một sự gượng ép rõ rệt, Minh Minh cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Một ngày, hai ngày trôi qua, năm ngày rồi sáu ngày, chỉ qua ngày mai thôi anh phải cử hành hôn lễ. Nhưng Minh Minh biết tâm trí của mình từng giây từng phút chỉ có duy nhất hình ảnh Huỳnh Hoa hiện hữu. Cưới người con gái khác anh nhất định sẽ làm khổ người ta.
Ngày thứ bảy, lòng dạ Minh Minh như có ngọn lửa nào thiêu đốt. Đây đã là cơ hội cuối cùng để anh xác minh lời nói của Huỳnh Hoa hôm trước.
Tại sau không là một tháng hay hai tháng mà lại là mười ngày, mẹ anh ra quyết định một cách nhanh chóng như sợ chỉ cần chậm một ngày là anh sẽ chạy mất vậy! Tại sao vậy?
"Chạy mất!?"
Minh Minh giật mình bừng tỉnh.
"Là mẹ sợ mình và Huỳnh Hoa chạy mất nên mới gấp gáp như vậy ư? Không được, mình phải tìm gặp Huỳnh Hoa, mình phải xác nhận lại lần nữa xem cô ấy có yêu mình không. Nếu những gì cô ấy nói hôm trước là nói dối mình sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây để tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian..."
Bảy ngày đã trôi qua kể từ khi Huỳnh Hoa nói cô không yêu anh. Trong khi Minh Minh dùng bảy ngày để tự hỏi và suy ngẫm thì lòng Huỳnh Hoa cũng tâm thần bất định suốt bảy ngày. Kể từ hôm đó, cô và Minh Minh đã không gặp nhau.
Hôm ấy, Huỳnh Hoa nói vậy chỉ để thử lòng anh, nếu anh yêu cô thật lòng thì trước thời hạn bảy ngày kia anh nhất định sẽ hành động. Chỉ cần anh có hành động để chứng tỏ rằng anh yêu cô, anh thật lòng với cô. Huỳnh Hoa sẽ vươn tay ra để giữa anh mãi bên mình.
Nhưng vì sao anh im lặng như vậy, đã bảy ngày rồi anh vẫn chưa đến tìm cô? Là anh vô tâm không hiểu hay cố tình không hiểu? Nếu anh vô tâm không hiểu, trong trò chơi này cô sẽ phải trở thành kẻ cao thượng hy sinh hay sao?
“Thôi được, nếu đó là số phận, ta sẽ chấp nhận!”
Hoàng hôn ngày thứ bảy dần buông. Lát nữa thôi nắng sẽ tắt và sáng ngày mai Hồ gia sẽ chính thức tổ chức hôn lễ tưng bừng cho hai trẻ nên đôi. Đoàn gia rạng rỡ tông môn, Hồ gia có được dâu hiền. Người ta sẽ long phụng sum vầy và một người cô độc.
Chiều hôm ấy, Vương phủ rộn ràng tấp nập, tiếng la hét, tiếng cười nói âm vang. Mọi người đang chuẩn bị chu toàn cho hôn lễ của Hồ đại thiếu gia. Tất cả không ai biết phút giây ấy trên đỉnh Nam Sơn cô tịch, có một bóng dáng mảnh mai cứ đứng lặng nhìn mặt trời dần lặn khuất cuối chân mây.
Bóng dáng ấy là Huỳnh Hoa. Hy vọng cuối cùng vốn le lói trong cô lúc này đây cũng đã lụi tàn theo ánh nắng nhạt nhòa của hoàng hôn. Hoàng hôn cứ vô tình buông làm cho nỗi sầu như chất chồng thêm. Huỳnh Hoa không muốn nhìn nữa, cô thở hắt ra một tiếng quay lưng định trở về. Nhưng khi vừa quay lưng cô giật mình nhận ra Minh Minh cũng đang đi về phía này, anh đang cúi đầu đếm bước nên dường như không nhận ra sự có mặt của cô.
Sao lại đối diện nhau trong hoàn cảnh này? Một chút mừng vui, một chút xót xa, liệu chúng ta còn có gì để nói với nhau? Huỳnh Hoa cứ đứng ngẩn người, ngay sau đó Minh Minh ngước mắt lên, bốn mắt giao nhau, mọi thứ chung quanh chừng như ngưng đọng. Không biết anh có ngạc nhiên hay không mà chỉ đứng lặng nhìn, không tiến tới, không mở lời, thời gian chậm chạp trôi qua. Cuối cùng Huỳnh Hoa buông bỏ hy vọng, cô cụp mắt vội vã rời đi. Khi cô lướt ngang qua anh không rõ anh nghĩ gì mà cất tiếng gọi to:
- Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa khựng người đứng lại. Minh Minh lại cất giọng:
- Anh van em, đừng vô tình với anh như vậy có được không?
Huỳnh Hoa tuy dừng bước nhưng không quay lại, giọng cô lạnh lùng:
- Tôi vô tình ư? Xin thiếu gia hãy xét lại xem ai vô tình hơn ai?
- Em đang oán trách anh có phải không?
- Không.
- Những gì em nói hôm trước là giả dối, lòng em vẫn còn có anh đúng không?
Huỳnh Hoa im lặng.
- Đây là nơi hò hẹn của chúng ta lúc trước, em đến đây nghĩa là em vẫn còn lưu luyến, thật lòng em không muốn phân ly, phải vậy không?
- Phải thì sao? Không phải thì sao? Mọi thứ giờ đã muộn rồi, thiếu gia hãy quên tôi đi là hơn.
- Vẫn chưa muộn, chưa đến ngày mai mọi thứ vẫn còn có thể. Em hãy nói đi, tại sao hôm đó em lại nói với anh câu đó? Là em thử lòng anh hay có ai buộc em phải nói với anh như vậy?
Huỳnh Hoa lắc đầu.
- Không gì cả.
- Không vì điều gì cả thì tại sao em lại nói với anh như vậy? Anh không muốn chơi trò ú tim! Anh cần lời giải thích của em, tại sao?
- Tại vì Huỳnh Hoa không xứng với thiếu gia, địa vị chúng ta không xứng với nhau. Huỳnh Hoa sẽ chấp nhận số phận của mình. Thiếu gia xin đừng bận tâm về tôi nữa...
- Nghĩa là trong lòng em vẫn yêu anh, phải vậy không? Vẫn còn yêu nhau tại sao lại phải chấp nhận chia ly. Huỳnh Hoa hãy đi cùng anh, chúng ta sẽ bỏ trốn để cùng xây hạnh phúc cho riêng mình.
Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu:
- Đừng! Huỳnh Hoa không xứng đáng để thiếu gia làm như thế, làm vậy phu nhân và lão gia sẽ rất đau lòng. Bên Đoàn tiểu thư, thiếu gia cũng sẽ hạnh phúc mà.
- Sẽ không có gì là hạnh phúc cả, vì lúc đó không có em bên anh.
Một thoáng im lặng trùm phủ lấy không gian. Nắng chiều cứ một yếu ớt dần, vài tia sáng le lói rọi vào những đám mây lơ lửng làm rực lên màu đỏ thê lương như màu máu. Minh Minh bất chợt thở dài cảm thán:
- Ngày sắp tàn rồi!
- Màn đêm sắp buông!
- Ước gì màn đêm ấy kéo dài mãi mãi.
- Sẽ không như thế. Quy luật đất trời, đêm có dài vẫn sẽ qua đi cho nhân gian chào đón bình minh rực rỡ, cũng là lúc hôn lễ của thiếu gia chính thức được cử hành. Lời cuối cùng, Huỳnh Hoa xin chúc cho thiếu gia và Đoàn tiểu thư trăm năm hạnh phúc.
Huỳnh Hoa nói xong dợm chân định bước đi. Minh Minh nhẹ giọng:
- Huỳnh Hoa, sao em vội vậy? Nếu mai phải cách xa, sao hôm nay không cận kề nhau nhiều thêm một chút?
Huỳnh Hoa hơi khựng lại, giọng cô nhẹ tênh:
- Để làm gì? Nếu thiếu gia muốn lưu giữ những kỹ niệm êm đềm giữa chúng ta thì những tháng vừa qua đã quá đủ rồi... Quyến luyến càng nhiều, lúc phân ly chỉ càng đau xót chứ có ích chi...
- Huỳnh Hoa, vậy là em đã quyết định?
- Phải.
Minh Minh nghẹn lời không biết phải nói gì thêm nữa, anh chỉ còn biết bất lực nhìn Huỳnh Hoa bước từng bước rời xa. Bóng dáng đó thật mảnh mai, có chút gì đơn độc giữa đất trời rộng lớn. Gió chiều bất ngờ thổi mạnh từng cơn, làm mái tóc dài của Huỳnh Hoa tung bay vô định hướng. Minh Minh cứ đứng lặng nhìn theo, con tim anh vô thức se thắt từng hồi. Đã muộn rồi sao, thật sự đã muộn rồi sao?
***
Vương phủ.
Đêm đã buông.
Tư phòng của Hồ Kỳ.
Hồ phu nhân đang ngồi trong lòng trượng phu bất chợt cao giọng:
- Ngày mai là hôn lễ của Minh nhi, ông lại muốn đi đâu? Ông không định dự hôn lễ của con mình à?
Hồ Kỳ trầm tĩnh:
- Tôi có việc bận phải ra ngoài vài hôm.
- Qua ngày mai hẵng đi không được sao?
- Không được, công việc lần này vô cùng cấp bách!
- Gấp đến mức ngày trọng đại cả đời của con mình ông cũng bỏ mặc chẳng ngó ngàng sao? Ông đúng là một người cha vô tâm!
- Bà nghĩ sao cũng được, đối với tôi công việc là trên hết. Còn nữa, nếu tôi nhớ không lầm thì người Minh nhi muốn cưới không phải Phương Nhi.
- Đúng. Là tôi buộc nó cưới Phương Nhi.
Hồ Kỳ hơi cau mày:
- Bà thật là... sao phải làm như vậy? Sao lại chia rẽ tình yêu đôi lứa. Minh nhi chỉ xem Phương nhi là em gái mà thôi, người