Rốt lại Hồ phu nhân vẫn nhượng bộ trước con trai. Sau ngày hôm ấy, Huỳnh Hoa và Minh Minh trở lại những ngày tháng khắng khít bên nhau, nửa bước chẳng rời. Minh Minh dự định sẽ hỏi ý Hồ Kỳ lần nữa, nếu ông đứng ra tổ chức hôn lễ cho mình thì hay, nếu ông không chấp nhận anh sẽ tự tổ chức hôn lễ cho mình. Vì anh biết mẹ mình sẽ chẳng bao giờ tán đồng cho cả hai cùng nhau tiến hành hôn lễ. Lúc này đây, Huỳnh Hoa thật sự cảm thấy hạnh phúc, cô chỉ cần bấy nhiêu thôi, chỉ cần anh bên cô, cô sẵn sàng từ bỏ tất cả để yêu anh.
Trong khi Huỳnh Hoa và Minh Minh đang yêu đương say đắm, ngày ngày sánh bước bên nhau dạo mát, có một người âm thầm ôm cơn uất nghẹn, người đó là Phương Nhi. Nàng cũng yêu Minh Minh, lại được hai nhà ước định hôn nhân và chỉ còn một chút nữa thôi nàng sẽ trở thành dâu hiền vợ thảo của Hồ gia. Nhưng cô gái tên Huỳnh Hoa bỗng từ đâu xuất hiện, dập tan tất cả ước mơ hoài bảo của cô, biến cô trở thành người ngoại cuộc. Những lúc nhìn Minh Minh và Huỳnh Hoa bước đi bên nhau, Phương Nhi nghe lòng mình dâng trào niềm oán hận, nỗi nhục bị cướp chồng đúng là khó thể nuốt trôi.
Sau ngày hôn lễ bất thành với Minh Minh, Phương Nhi cứ nhốt mình trong phòng, ai nói gì cũng không ra ngoài nửa bước, lười nói biếng ăn, ánh mắt cô cứ thất thần nhìn vào nơi vô định khiến mọi người không ai đoán được cô đang nghĩ gì. Hai cô nữ hầu cứ ngỡ cô đang đau buồn nên cố gắng lựa lời an ủi nhưng nét mặt Phương Nhi thủy chung vẫn không thay đổi. Cha cô là Hải Bằng cũng có vài lần đến khuyên nhưng Phương Nhi vẫn cứ lờ đi. Nhưng cuối cùng Phương Nhi cũng nở nụ cười, một nụ cười cay độc. Hai cô nữ hầu thấy vậy cũng thoáng vui nhưng không khỏi âm thầm hoảng sợ.
- Tiểu thư, thần sắc của tỷ hôm nay trông đã khá hơn, có lẽ tỷ đã thông suốt rồi phải không?
- Tiểu thư muốn ăn gì để em nấu cho!
Phương Nhi nhẹ phẩy tay, hai cô hầu nữ lập tức im lặng. Phương Nhi nhịp tay lên bàn một lúc mới dịu giọng:
- Hai em hãy chuẩn bị ngay cho ta một bàn tiệc, thịnh soạn chừng nào tốt chừng ấy!
- Dạ, em sẽ làm những món tiểu thư thích nhé!
- Sao cũng được. À, phải có cả thức nhắm và rượu đấy!
- Dạ, nhưng để làm gì thế tiểu thư, dường như không phải để tỷ dùng.
- Ừ. Làm nhanh đi.
- Dạ, muội đi ngay.
Hai cô nữ hầu vội vã đi ra. Phương Nhi đứng tựa lưng vào cửa sổ, chép miệng khẽ thì thầm:
- Minh Minh, tôi không thể có được anh thì đừng ai hòng có được anh!
Nói dứt câu nàng đắc chí bật cười. Lúc sau hai cô nữ hầu trở vào bày biện lên bàn một mâm cỗ vô cùng đẹp mắt.
- Tiểu thư, bàn tiệc đã xong.
- Ừ.
- Không biết ai là người được tiểu thư đặc biệt ưu đãi như thế… ?
Phương Nhi chưa kịp nói gì thì nàng nữ hầu còn lại chạy vào báo:
- Tiểu thư, Hồ phu nhân đến thăm người.
Phương Nhi trầm ngâm một lúc khẽ gật đầu:
- Tiểu Loan, ra mời bà ấy vào đi!
Cô nữ hầu dạ một tiếng lập tức quay ra. Hồ phu nhân chậm rãi bước vào. Phương Nhi liếc sang cô nữ hầu còn lại, nhẹ giọng:
- Liên nhi, em cũng ra đi!
Cô nữ hầu ấy nhẹ cúi đầu rồi lặng lẽ lui ra không quên khép cửa phòng lại cho tiểu thư. Phương Nhi cúi đầu cung kính chào Kim Cúc và mời bà ngồi. Kim Cúc cười hiền nhẹ giọng:
- Phương Nhi, hôm nay con sao rồi?
- Con đã ổn rồi!
- Con oán hận ta lắm phải không?
Phương Nhi lắc đầu:
- Con không oán giận gì người cả, chỉ hận mình phận bạc, lần đầu yêu đã chịu cảnh trái ngang rồi.
- Con bày bàn tiệc này hẳn đang định tiếp vị khách nào đó. Ta đến có làm phiền con hay không?
- A, dạ không. Hôm nay con linh cảm người sẽ đến thăm nên bảo Dạ Loan và Kim Liên chuẩn bị một vài món ăn để thiết đãi người! Phu nhân, xin mời dùng!
- Khéo ăn nói lắm!
Phương Nhi cười e thẹn:
- Hôm nay, người đến chỉ để thăm con hay có chuyện gì?
- Cũng chẳng có việc gì, ta chỉ đến thăm con, xem con đã ổn hay chưa!
Phương Nhi cười tươi:
- Con không sao đâu ạ, phu nhân không cần lo lắng quá!
Hồ phu nhân thở dài:
- Kế nghi binh của ta thật là thiệt cho con quá!
Phương Nhi kinh ngạc:
- Phu nhân vừa nói gì ạ?
- Con hãy trả lời thật lòng mình! Con có yêu Minh Minh hay không?
Phương Nhi đáp ngay mà không cần suy nghĩ:
- Dạ có ạ! Dù cho hai nhà có hứa hôn với nhau hay không, từ bé bên nhau con đã có cảm tình với Minh ca! Mỗi phút xa là mỗi phút nhớ nhung, con từng nghĩ con không sống nổi nếu thế gian này thiếu vắng huynh ấy, nhưng ngay lúc này thì...
Hồ phu nhân cười hiền:
- Nếu vậy thì tốt rồi!
Phương Nhi ngơ ngác:
- Phu nhân, ý của người…
- Con gái bình tĩnh nghe ta nói trước đã! Minh Minh là người thế nào con với ta đều hiểu, giờ nó chọn Huỳnh Hoa thì dẫu ta nói gì, hay trời có sập xuống nó cũng không thay lòng đổi dạ. Nếu làm quá nó sẽ dùng cái chết để bức bách lại chúng ta…
- Con biết chứ, Minh ca là người đàn ông tốt. Chỉ tiếc là con không có phúc phần được kề cận bên anh ấy.
- Sao lại không thể!?
- Phu nhân cứ thích đùa, bây giờ trái tim anh ấy đã có hình bóng khác… con làm sao có thể…
- Ta không đùa. Ta thật sự thương con nên mới nói như vậy!
Phương Nhi im lặng, ngây ngốc nhìn Hồ phu nhân. Kim Cúc cười hiền, dịu giọng:
- Từ đầu ta đã nói đó chỉ là một kế nghi binh mà thôi, nhưng nói đúng hơn là kế hoãn binh!
- Nghĩa là sao ạ?
- Ta chỉ tạm thời chấp nhận cho Minh Minh và Huỳnh Hoa yêu nhau mà thôi, để tránh Minh Minh manh động. Và sau đó thì...
- Thế nào hở phu nhân?
- Ta giao sự tồn vong của mối tình ấy lại cho con. Con hãy thay ta quyết định!
- Con chưa hiểu.
- Nếu con thật lòng yêu Minh Minh thì hãy giữ nó lại cho riêng mình!
- Giờ anh ấy đã có người con gái khác, làm sao con có thể giữ được người. Mà dẫu có giữ được người đi chăng nữa, thì cũng chỉ được một cái xác không hồn, như thế thà không có còn hơn...
Hồ phu nhân cười hiền hậu:
- Con gái khờ quá! Thôi thì ta nói thẳng ra luôn. Muốn giữ Minh Minh không khó, con cứ tìm cách nào đó cho nó từ bỏ cô gái kia là được. Không còn con bé kia, Minh Minh tự khắc sẽ quay về bên con!
Như vỡ lẽ ra điều gì, Phương Nhi a lên một tiếng rồi im bặt. Hồ phu nhân dịu dàng tiếp:
- Vậy là con đã hiểu ý của ta rồi, đúng không?
- Vâng.
- Hôm trước ta đã lùi một bước trước tính khí của Minh nhi. Nhưng với ta lùi là tiến, lợi dụng tính khí vốn có của thằng bé để tạo đòn phản công, để cho nó chủ động từ bỏ cô gái kia. Xong đâu vào đấy, ta sẽ cử hành hôn lễ lại cho hai đứa thật linh đình.
Phương Nhi mừng rỡ.
- Đa tạ phu nhân! Nhưng chúng ta phải phản công bằng cách nào bây giờ?
- Cách thì ta có, nhưng chỉ có thể chỉ điểm cho con chứ không thể ra tay trực tiếp được.
- Dạ, con biết rồi!
Được lời như cởi mở tấm lòng, Phương Nhi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ từ Hồ phu nhân thốt ra. Sắp xếp xong đâu vào đấy, bà đứng lên rời đi. Phương Nhi đứng dậy, đôi môi bất chợt nở một nụ cười bí ẩn. Nàng bước chậm đến bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt nặng nỗi suy tư. Lúc sau nàng bất ngờ cao giọng:
- Tiểu Loan, Tiểu Liên!
Hai cô nữ hầu vẫn còn đứng bên ngoài cánh cửa, vừa nghe gọi lập tức chạy vào.
- Dạ, tiểu thư gọi chúng em!?
- Hai đứa đến mời đại ca của ta đến đây. Bảo rằng ta có việc cần!
Hai nàng nữ hầu nhận lệnh lập tức lui ra. Phương Nhi vẫn đứng tựa lưng vào cửa sổ, đôi môi nàng lại vẽ lên một nụ cười cay độc.
- Đại ca, lần này anh nhất định phải giúp em, vì ngoài anh ra không ai có thể giúp được em!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, lúc sau Dạ Loan vào phòng khe khẽ báo tin:
- Thưa tiểu thư, đại thiếu gia đến!
Phương Nhi nhẹ gật đầu:
- Mau mời anh ấy vào!
- Dạ.
Dạ Loan lui ra, sau đó nơi cửa có một thanh niên tuấn nhã nho phong bước vào. Phương Nhi vừa nhìn thấy chàng trai lập tức lao mau lại ôm chầm lấy, và bật tiếng khóc òa:
- Đại ca, muội khổ quá!
Chàng trai choàng tay ôm thân thể nhỏ nhắn của Phương Nhi vào lòng, vỗ về:
- Em gái, hãy bình tĩnh, từ từ nói cho ca ca nghe đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện của muội ai ai cũng biết, đại ca không biết sao mà còn hỏi?
Phương Nhi giận dỗi xô chàng trai ra.
- Là chuyện hôn lễ ấy à?
Phương Nhi gật gật đầu, chàng trai thở dài:
- Em gọi anh đến đây là vì việc đó à?
Phương Nhi vội vã lắc đầu:
- Không hẳn, tại em thấy mấy ngày qua đại ca bận bịu nhiều việc quá nên em cho bọn người hầu làm một tiệc nhỏ thiết đãi anh. Đại ca, mời ngồi!
Nụ cười khẽ nở trên đôi môi của chàng trai:
- Đa tạ muội muội.
Phương Nhi cười hiền:
- Có gì đâu mà đại ca lại cảm ơn. À, công việc của anh mấy hôm nay thế nào?
Chàng trai khẽ nhướn mày:
- Con gái mới khóc đó lại cười đó, thay đổi đúng là nhanh hơn cả thời tiết mà… Hồ lão gia hiện là chỉ huy, tất cả chúng ta đều là kẻ thực thi mệnh lệnh, biết nói sao cho nghĩa muội hiểu bây giờ…
Phương Nhi ngượng nghịu:
- Chắc là vất vả lắm phải không ca ca?
- Cũng không có gì là vất vả, lão gia luôn phân công việc vừa sức mọi người mà.
- Đại ca mau dùng đi kẽo cơm canh nguội cả. Còn có rượu hương Hoa Lan chỉ có Tây Bắc Đại Quyển chúng ta mới ủ được nữa nè. Rượu này là của Bình An Vương gia lúc rời đi để lại, em phải năn nỉ hết lời Hồ phu nhân mới cho có một vò này thôi đó!
- Em thật tốt với anh. Nhưng chắc là đang có chuyện muốn nhờ anh giúp phải không, cứ nói ra đi!
- Hì, đúng là không có gì qua được đại ca, em đang có chuyện muốn nhờ…
Phương Nhi ngưng lại một lúc để rót rượu mời chàng trai. Chàng trai bưng ly rượu lên nhấm nháp:
- Rượu ngon! Là chuyện gì, em nói đi.
Phương Nhi bắt đầu thấp giọng kể chuyện của mình:
- Là chuyện hôn nhân của em… có lẽ đại ca cũng rõ điều mà em sắp nói ra… Mọi chuyện đang diễn ra êm đẹp bỗng chốc tiêu tan thành mây khói, em không phục. Em không thể nào hiểu được tại sao Minh Minh lại đem lòng yêu cô gái đó. Đại ca nói xem, cô ta có gì tốt hơn em?
- Cô gái tên Huỳnh Hoa ấy à? Không hơn em gái của anh đâu, từ nhan sắc đến trình độ và cả xuất thân nữa.
- Vậy mà Minh Minh lại thích cô ta mà bỏ rơi em, em không cam tâm, em hận cô gái đó. Nếu là anh, anh có chấp nhận cho người mình yêu cứ ngày ngày bên người khác, không điếm xỉa mải mai đến mình hay không?
- Có thể.
- Anh…
- À, không thể.
- Chính vì thế em van xin anh hãy giúp em. Chỉ có anh mới giúp được em thôi. Long ca ca, em van anh đó, nếu anh không giúp em, em sẽ uất hận mà chết mất!
- Nhưng giúp gì mới được?
- Đại ca hãy nghĩ cách bứt rời đôi uyên ương muôn người không chấp nhận đó giúp em đi. Nếu bắt được Minh Minh quay lại với em thì càng hay. Dương Long ca ca, hãy giúp em nha, ráng giúp em nha!
Chàng trai tên Dương Long nhẹ gật đầu:
- Được rồi, để anh nghĩ cách! Anh hứa, anh sẽ vì em làm tất cả, như thế đã được chưa?
Phương Nhi cười rạng rỡ:
- Cám ơn đại ca, chỉ có anh là tốt với em. Nhưng anh ráng nghĩ