Bà lão lấy hai khối đá nhỏ cọ mạnh vào nhau, tia lửa tóe ra rơi vào một vài chiếc lá lập tức bùng lên thành ngọn. Bà lão lập tức với tay lấy vài que củi bỏ vào, lửa nhanh chóng bén vào que củi. Bà lão chỉ tay vào mép dưới phiến đá bên cạnh, nơi đó có một lỗ đá bị vỡ.
- Cái lỗ này thông ra bên ngoài đấy, mấy con chuột ngu ngốc theo đường ấy mò vào, hai mươi năm qua nhờ có chúng mà ta sống qua ngày được đấy. Còn số củi này... ta không biết ai đã bỏ công chuẩn bị, lúc ta vào đã thấy nó được chất đống ở đây, ta cứ lấy mà đốt lên nướng thịt. Tuy nhiên phải thật nhín nhút chờ ngày có người tìm đến đây để đưa ta thoát ra ngoài. Nhưng hai mươi năm rồi, có hơn mười người xuống cái vực này nhưng không ai vào được đây, cũng không ai có thể thoát ra ngoài!
Bên ngoài có lẽ trời đã sáng. Ánh sáng mờ nhạt theo những lỗ thông bên trên trần thạch đạo chiếu xuống. Bà lão mỉm cười:
- Trời sáng rồi!
Nói xong bà lập tức dập lửa đi, hiền từ giải thích:
- Ở đây lửa rất quý nên không thể tiêu sài phun phí được. Ta và con sắp rời khỏi đây rồi, cũng nên chừa lại ít củi khô cho người đến sau chúng ta dùng nữa chứ.
- Chúng ta có thể thoát khỏi đây?
- Con đã có Thiên Kiếm, đã có sức mạnh, chính con sẽ giúp chúng ta ra khỏi chỗ này.
- Nếu con không đủ sức để giải thoát cho cả con và bà bà thì sao?
- Thì chúng ta sẽ ở lại đây vĩnh viễn. Trăm năm sau thứ còn lại sẽ là hai bộ xương người.
Huỳnh Hoa lặng người nhìn bà lão, bà đã già quắc queo dường như chỉ còn da bọc lấy xương, tóc trắng mày trắng. Cô bất giác nhìn lại mình, nghĩ đến mấy mươi năm nữa nếu cô vẫn chưa rời khỏi đây được sẽ cũng như bà vậy, không hiểu sao cô chợt rùng mình một cái. Bà lão cười hiền:
- Con gái yên tâm. Con đủ sức giúp chúng ta rời khỏi đây mà.
- Mình đi ngay chứ bà bà?
- Bây giờ chưa phải lúc!
- Vậy bao giờ mới đến lúc hả bà bà?
- Hai hôm nữa.
- Tại sao lại là hai hôm nữa mà không phải là hôm nay ạ?
Chợt bà lão đứng lên bước qua một góc thạch đạo, bà sờ tay lên vách đá. Huỳnh Hoa cũng đứng lên bước theo bà, nơi bàn tay bà chạm vào có vết khuyết hình bàn tay. Bà lão từ từ giải thích.
- Một tháng chỉ có một ngày cánh cửa này có thể mở ra. Đó là sự vận động của thạch thất này. Phía bên kia có một con đường, cuối con đường là một vách đá nhẵn nhụi, chỉ cần đủ sức phá vỡ nó chúng ta sẽ ra được phía bên ngoài.
Huỳnh Hoa nheo mắt:
- Nghĩa là phải đập đá ạ?
- Đúng vậy.
- Thế sao chúng ta không đập cái vách này để qua bên kia, mà phải chờ đến ngày mở nó?
- Vì nó không phải là đá, dù có sử dụng sức đến đâu cũng không thể đập tan được. Nó là cửa của thạch đạo này! Nếu con dùng sức quá mạnh làm hỏng những cơ quan khác, thạch đạo có thể sập xuống, lúc đó thì chẳng những không thoát ra mà còn bị vùi thây dưới đống đổ nát. Ngoài ra còn ảnh hưởng những người đang sống phía trên chúng ta!
- Vì sao bà biết được những điều ấy?
- Thiên Kiếm cho ta biết!
Huỳnh Hoa thở hắt ra một tiếng:
- Vậy là phải đợi thêm hai ngày nữa. Trong thời gian hai ngày này chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Thì ngồi chờ chứ làm gì?
Không gian chìm vào im lặng, một lúc sau Huỳnh Hoa chợt hỏi:
- Bà ơi, vì sao bà bà lại bị rơi xuống nơi đây vậy?
Bà lão trầm nhẹ giọng:
- Tất cả chỉ vì Thiên Kiếm mà ra…
Huỳnh Hoa ngây người. Chợt bà lão kêu lên:
- Thức ăn tới rồi, phụ ta bắt nó trước rồi từ từ ta kể con nghe.
Lúc ấy nơi vết nứt của vách đá có con chuột mò vào, có lẽ nó theo mùi thịt nướng mà bà lão chừa lại sau mỗi lần ăn để làm mồi. Huỳnh Hoa ứng tiếng:
- Dạ.
Sau khi bắt chuột và ngồi nhấm nháp thức ăn, bà lão ngồi kể chuyện đời mình.
- Chuyện cách nay đã hơn hai mươi năm rồi. Lúc đó ta vốn là Thái Quốc Công phu nhân.
- Người là phu nhân của Trần Khánh Hào đại nhân?
- Con cũng biết à?
- Tuy con sinh sau đẻ muộn nhưng cũng có nghe danh của đại nhân. Ông ấy nổi tiếng liêm minh chính trực…
- Cũng chính vì thế kẻ gian lập mưu hãm hại, tuy nhiên chúng không làm được gì ông ấy cả. Nhưng kể từ đó tướng công ta bắt đầu cảm thấy căm ghét chốn quan trường, ông ấy cáo lão hồi hương, mang theo tất cả gia quyến cùng quy ẩn. Hai năm sau… tướng công ta bất ngờ cứu được một lão võ sĩ, ông ta tự nhận mình là Thiên Cầm!
- Thiên Cầm.
- Ông ta bị thương rất nặng, lại không có người thân nên vợ chồng ta giữ ông ấy lại nhà chăm sóc. Ông ấy trao cho vợ chồng ta một chiếc hộp gỗ nhờ tướng công ta cất giữ, ông ấy nói trong chiếc hộp có thứ gọi là Thiên Kiếm. Sau đó ông ta kể lại truyền thuyết về Thiên Kiếm cho vợ chồng ta biết. Ban đầu chúng ta không tin nhưng khi nhìn thấy ông ấy biểu diễn việc điều khiển Thiên Kiếm để cứu sống một con thỏ đã chết thì chúng ta không thể không tin. Và rồi ông ấy lại kể thêm chuyện về một tên tiểu tướng nào đó, ta không rõ việc triều đình nên không để tâm, chỉ thấy tướng công và người đàn ông kia nói chuyện rất hợp nhau.
Huỳnh Hoa chợt nói chen vào:
- Vị tiểu tướng được kể kia yêu tiểu thư con của một quan nhân nhưng không được chấp nhận. Tình yêu không thành hắn đem lòng oán hận, tàn sát người vô tội không chút tiếc thương. Vì muốn cứu người yêu sống lại, y tìm bắt và giết chết không biết bao nhiêu người của Cầm Thiên phái.
- Con gái cũng biết chuyện ấy à?
- Nghĩa phụ từng kể cho con nghe!
- Gã tiểu tướng ấy tên là Xích Hoằng, chính hắn là người đả thương ông lão “Thiên Cầm” đó. Ông ta tuy không kém thua hắn nhưng lại không ra tay phản kháng chỉ cố trốn chạy. Ta hỏi lý do vì sao, ông ta bảo, người Cầm Thiên phái chỉ có thể cứu người chứ không được phép giết người. Nhưng lúc đó ta nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ai buộc ông ta không được giết người?
- Là Thiên Kiếm.
- À, có lẽ vì vậy ông ta đành nín nhịn, chấp nhận làm người bại trận trước kẻ thù. Sau khi giao Thiên Kiếm cho tướng công ta, ông ấy có nói, sau hơn hai mươi năm nữa sẽ có người trừ khử được tên ác tặc Xích Hoằng. Sau đó ít hôm ông ta nhắm mắt lìa đời, trước lúc chết, ông ấy nhờ tướng công ta trao Thiên Kiếm lại cho kẻ hữu duyên.
- Ông ấy đã chết ư?
- Phải, ông ấy ra đi rất bình yên thanh thản. Nhưng cũng chính vì điều đó khiến tai họa ập đến với Trần gia. Không rõ vì sao Xích Hoằng biết được chuyện ông lão giao Thiên Kiếm cho vợ chồng ta mà tìm đến. Hắn đòi chúng ta giao Thiên Kiếm ra, tướng công ta một mực không chịu. Ông ấy nói Thiên Kiếm là một vật thiêng, mang sức mạnh khủng khiếp không thể để nó lọt vào tay kẻ ác được, nó sẽ là đại họa của thế gian! Cả nhà ta đã dắt díu nhau bỏ chạy trước kì hạn của Xích Hoằng đưa ra. Hại thay, gã biết được lập tức đuổi theo, tướng công giao Thiên Kiếm lại cho ta, bảo ta dắt các con chạy thoát, còn ông ấy một mình ở lại ngăn chặn Xích Hoằng.
Huỳnh Hoa lo lắng hỏi dồn:
- Rồi sau đó thế nào?
- Ta nhất nhất nghe theo lời tướng công, để ông ấy ở lại còn mình cùng các con bỏ chạy xuống phía Nam. Không ngờ hơn một tháng sau tên ác tặc Xích Hoằng lại đuổi kịp, ta đành bảo mọi người chia nhau ra nhiều hướng để chạy, nếu may mắn sẽ có người thoát chết!
- Thế Xích Hoằng đuổi theo ai?
- Bẵng đi một thời gian, khi ta chạy đến đây mới gặp lại hắn. Đường cùng ngõ tận ta đành liều mình ôm chiếc hộp chứa Thiên Kiếm nhảy xuống vực thẳm này. Chỉ có như vậy Thiên Kiếm mới không rơi vào tay kẻ ác, không phụ lòng mong mỏi của tướng công và Thiên Cầm lão nhân. Nhưng thật ra chính ta cũng nghĩ Thiên Kiếm rơi vào tay ác tặc đó chính là đại họa của thế gian. Lúc đó ta cứ nghĩ mình sẽ chết, nhưng không ngờ vẫn sống đến hôm nay. Cứ ngỡ rằng, các con các cháu của ta sẽ được bình yên vô sự, nào ngờ sau này Thiên Kiếm cho biết, trước khi Xích Hoằng đuổi theo ta hắn đã tìm đến các con của ta trước, hắn đã giết chết chúng nó rồi mới đến tìm ta.
Huỳnh Hoa nắm chặt tay, căm tức:
- Xích Hoằng sao, hắn thật đáng chết mà.
- Cũng may Thiên Kiếm nói cho ta biết ta còn một đứa cháu. Nhưng Thiên Kiếm không truy tung được vị trí chính xác của đứa nhỏ. Dù sao ta cũng không phải chủ nhân chân chính của nó.
Bà lão bất giác thở dài. Huỳnh Hoa nghe vậy chỉ im lặng.
- Quyên nhi này, con gái cũng thất lạc với mẹ cha, sao gặp họ lại không nhìn nhận?
- Sao bà bà biết?
- Đã bảo là Thiên Kiếm cho ta biết mà. Hai mươi năm qua cũng may có Thiên Kiếm bầu bạn với ta, nếu không có lẽ ta đã chết vì buồn chán!
- Nhận nhìn bọn họ, con sẽ khiến cho bọn họ gặp nguy hiểm.
- Ừ. Chuyện đó cũng rất có khả năng.
Hai ngày trôi qua, hai người trong thạch thất có thời gian trò chuyện với nhau nhiều hơn. Huỳnh Hoa đã biết được bà lão tên là Ngọc Hồ. Bà và tướng công có với nhau độc nhất một đứa con trai. Con trai của bà có vợ năm hai mươi tuổi, một năm sau vợ chàng sinh được một đứa con trai. Sau đó năm năm Trần gia rơi vào biến cố bất ngờ, mỗi người mỗi ngã, tử biệt sinh ly…
Cuối cùng ngày thứ ba cũng đến, Huỳnh Hoa nhìn Ngọc Hồ lão bà dò hỏi:
- Bà bà, chúng ta có thể rời khỏi đây chưa? Hôm nay đã là ngày thứ ba...
Ngọc Hồ chậm rãi nói:
- Hãy chờ thêm tí nữa, bao giờ ánh nắng soi thẳng vào lỗ thông hơi cánh cửa mới có thể mở ra.
Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn lên lỗ thông hơi bên trên, vẫn chỉ là ánh sáng mờ nhạt xuyên qua. Khoảng hơn hai canh giờ trôi qua, Ngọc Hồ mới chầm chậm nói:
- Đến lúc rồi.
Huỳnh Hoa ngước nhìn lên lỗ thông gió, quả nhiên tia nắng đã rọi thẳng vào gian thạch thất. Huỳnh Hoa đứng lên bước về phía cánh cửa thạch thất, đặt bàn tay vào dấu khuyết bên trên vách. Vừa vận công cô lập tức cảm giác nguồn sức mạnh trong người đã đổi thay, mạnh mẽ vô biên, cuộn trào như thủy triều dâng. Cô phải hít hơi sâu kiềm nén chúng xuống, nếu không nó sẽ bộc phát ra làm chấn động cả gian thạch thất này mất.
Huỳnh Hoa đẩy tay vào cánh cửa, phiến đá chầm chậm xoay theo trục đứng. Một thông lộ nhanh chóng hiện ra, Huỳnh Hoa cùng bà lão bước qua phía bên kia, cánh cửa sau lưng họ ầm ầm đóng lại. Huỳnh Hoa cùng Ngọc Hồ đi dọc theo thạch đạo, được một đoạn cả hai nhìn thấy mấy mươi bộ xương khô đang nằm ngổn ngang với nhiều tư thế. Huỳnh Hoa vô thức dừng lại, Ngọc Hồ nhẹ giọng:
- Họ đã đến đây, bước qua được cánh cửa kia nhưng lại không đủ sức phá vỡ phiến đá cuối cùng, nên đành chịu chết. Chúng ta đi thôi!
Huỳnh Hoa có chút thắc mắc.
- Nơi này vốn không phải tự nhiên mà có, nhưng nếu là người tạo nên thì ai có khả năng tạo ra? Tạo ra để làm gì lại không cho những người đi vào có lối thoát?
- Là hoàng đế Tiêu Lương và các đời Thiên Cầm trước! Nhưng dựng ra để làm gì thì ta không biết, Thiên Kiếm không cho ta biết!
Cả hai cùng đi đến cuối con đường, phía trước cả hai là một phiến đá to. Ngọc Hồ lùi lại, Huỳnh Hoa dồn nội lực ra tay, cô từ từ đưa tay lên, chợt cô giật mình nhận ra lòng bàn tay mình tỏa ánh sáng xanh biên biếc, sắc xanh cuộn thành dòng xoáy tít. Trong khắp thân thể Huỳnh Hoa cũng cảm giác được sự cuồn cuộn của sức mạnh. Huỳnh Hoa từ từ đẩy tay về phía trước, rồi buông nhẹ cho dòng sức mạnh bắn thẳng vào vách đá.
“Ầm” một tiếng, chỉ thấy cát bụi mịt mù bay, bụi cát tan đi cô mới giật mình nhận ra, một chưởng của mình uy lực thật kinh hồn, đã đập tan phiến đá trước mặt, các mảnh vỡ nhỏ có to có. Bụi tan, Ngọc Hồ bước ra ngoài, sảng khoái hít một hơi không khí trong lành trong khi Huỳnh Hoa vẫn tần ngần đứng lặng.
Cô từ từ đưa bàn tay lên ngắm nhìn, sắc xanh đã tan biến, nguồn nội lực khủng khiếp cũng không cuộn trào nữa. Không hiểu sao Huỳnh Hoa chợt rùng mình, thầm nghĩ “nếu một ngày nào đó bản thân mình không thể kiềm chế được sức mạnh ma quái này thì chuyện gì sẽ xảy ra?”. Nghĩ được bao nhiêu đó Huỳnh Hoa không dám nghĩ tiếp, cô nhè nhẹ lắc đầu xua đi.
Ngọc Hồ quay lại vẫy gọi Huỳnh Hoa:
- Quyên nhi, ra đây nào, còn đứng đó làm gì vậy?
Huỳnh Hoa giật mình, đáp dạ rồi bước nhanh ra.
-