Ngày tháng trôi đi. Minh Tâm dù đã rất cố gắng chữa trị cho Lệ Quyên. Nhưng lần này đã là lần thứ ba, Minh Tâm cứ bảo sau khi mở băng mắt, ánh sáng sẽ quay về khiến cho Lệ Quyên vừa mừng vừa lo. Nhưng kết quả vẫn phũ phàng như hai lần trước, Lệ Quyên vẫn không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen đặc quánh bao quanh. Cô bé chỉ im lặng, đôi mắt tối tăm ứa ra đôi dòng nước mắt.
Minh Tâm nhìn Lệ Quyên khóc không hiểu sao con tim ông như có bàn tay ai bóp nát, một cảm giác đớn đau và bất lực. Nước mắt của ông cũng lặng lẽ tuôn trào từ lúc nào không hay biết. Ông dang tay ôm Lệ Quyên vào lòng, khẽ thì thầm:
- Quyên nhi, ta xin lỗi, ta thật vô dụng…
Lệ Quyên khẽ nhụi đầu vào ngực Minh Tâm, người đàn ông hoàn toàn xa lạ với cô bé, không quen biết, không huyết thống. Nhưng đến nay cô bé đã tin tưởng như một người thân.
- Con không trách ông. Nếu đây là số phận của con, con sẽ chấp nhận, chỉ tiếc là từ nay có lẽ con mãi mãi không bao giờ thấy được nụ cười của mẹ…
Lệ Quyên không khóc nữa, chỉ dụi dụi đầu vào ngực Minh Tâm, nhỏ giọng:
- Từ khi sinh ra con đã không có cha, con rất muốn có một người cha, nhưng lần đầu tiên con nhìn thấy cha là ngày con mất luôn cả mẹ và ông bà.
Cô bé nói lên tiếng lòng, Minh Tâm nghe rồi bất giác không kiềm được tiếng thở dài. Lệ Quyên im lặng một lúc rồi tiếp:
- Ông không cần tự trách mình, đôi mắt của con cũng không cần chữa trị nữa đâu…
- Quyên nhi.
Minh Tâm không thể chịu được thái độ bình thản chấp nhận sự thật đau lòng của Lệ Quyên. Ông nói sang chuyện khác:
- Vừa rồi con bảo, con không có cha phải không? Nếu ta muốn nhận con làm nghĩa nữ con có bằng lòng không?
Gương mặt Lệ Quyên rạng rỡ:
- Nghĩa là con có thể gọi ông là cha? Từ nay con sẽ có cha sao?
- Ừm.
Lệ Quyên kêu lên:
- Cha.
- Con gái của ta.
Bỗng cô bé khóc òa, Minh Tâm kinh ngạc:
- Quyên nhi con sao thế, đã có cha tại sao con lại khóc…
- Con không biết, tự dưng con cảm thấy mình muốn khóc.
Nước mắt của cô bé vẫn cứ lã chã rơi. Minh Tâm không biết nói gì trong lúc này nên đành im lặng mặc cho cô bé khóc. Có lẽ những giọt nước mắt ấy là nước mắt vui mừng vì trong cảnh cô đơn lạc loài lại tìm thấy một tình thương, người cha không cùng huyết thống nhưng thương yêu hơn ruột thịt.
Minh Tâm nhẹ hôn trán con gái nuôi, dịu giọng:
- Thật lòng ta cảm thấy rất hạnh phúc vì được làm cha. Nếu không có con, có lẽ ta vĩnh viễn chẳng bao giờ biết được cảm giác làm cha là như thế nào.
Lệ Quyên nghe nửa như hiểu nửa như không, tò mò hỏi lại:
- Cha nói vậy nghĩa là sao, vì sao không có con người vĩnh viễn không được làm cha?
Minh Tâm thở dài:
- Chuyện đó ta không muốn nhắc!
Lệ Quyên làm nũng:
- Con muốn biết… cha cho con biết đi có được không?
- Được, nếu con muốn nghe ta sẽ kể. Chuyện của ta là một câu chuyện dài, thời điểm bắt đầu có lẽ là ba mươi năm về trước, lúc đó ta còn rất trẻ...
Minh Tâm chỉ nói đến đó chợt dừng lại, ông phân vân không biết có nên nói cho một đứa trẻ nghe về tâm sự đau đến rã rời của cuộc đời mình hay không. Nghe Minh Tâm đang nói bỗng dưng im lặng, Lệ Quyên không nén được tò mò hỏi:
- Nghĩa phụ, sao người không kể tiếp?
- Ta không biết mình có nên kể cho con nghe về chuyện của ta hay không.
Lệ Quyên lại làm nũng lay lay tay cha.
- Con muốn nghe, con muốn nghe, người kể đi mà.
Minh Tâm cười hoà ái:
- Được được được, ta kể, ta kể.
Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng của một nam nhân vọng vào, giọng người ấy có phần trẻ trung hơn Minh Tâm:
- Nhị sư huynh, huynh đâu rồi, hôm nay huynh có ở nhà không đấy?
Minh Tâm cất tiếng đáp lời:
- Ta ở đây. Lâu rồi không gặp, đệ đi đâu thế?
- Ngao du tứ hướng, giúp người tứ phương. Hôm qua đệ vừa nghe được một tin tức.
- Chuyện gì?
- Bọn họ chuyển nhà rồi.
- Đệ nói ai?
- Huynh cho rằng đệ nói ai? Ủa, đứa bé nào đây nhị sư huynh?
Lệ Quyên không nghe tiếng bước chân người ấy đi vào, nhưng sau mấy câu đối đáp, cô bé chắc chắn người đó đang đứng giữa nhà nói chuyện, trong khi tiếng gọi đầu tiên chỉ là văng vẳng ở xa xa. Lệ Quyên biết đó là khinh công.
Vừa vào nhà người kia liền phát hiện ra cô bé nên tò mò hỏi. Minh Tâm cười nói:
- Con bé tên Lệ Quyên, là nghĩa nữ ta vừa thu nhận. Quyên nhi, chào tam sư thúc đi con.
Lệ Quyên hướng mặt về phía phát ra giọng nói, cúi đầu chào:
- Con chào Tam sư thúc!
- Ngoan quá, xinh xắn nữa. Nào, qua đây sư thúc bế một lúc xem.
Lệ Quyên ngần ngừ mãi làm người kia kinh ngạc hỏi:
- Bé con sao thế?
Tiếng cười của Minh Tâm vẫn cứ giòn tan. Lệ Quyên bạo gan mò mẫm đi về hướng phát ra tiếng nói của người đàn ông mới đến. Người ấy nhìn thấy thì kinh ngạc, quay sang nhìn Minh Tâm đầy thắc mắc.
- Sư huynh?
Minh Tâm gật đầu xác nhận. Lệ Quyên vẫn còn đang mò mẫm bước tới. Đôi bàn tay ai đó bế thốc cô bé lên. Minh Tâm kể tóm tắt hoàn cảnh của Lệ Quyên cho sư đệ mình nghe. Sau đó, không gian truyền đến hai tiếng thở dài buồn đến nao lòng.
Mãi lúc sau vị sư đệ của Minh Tâm chợt nói:
- Theo sư huynh nói thì đôi mắt của con bé không phải tật bẩm sinh, vậy thì chắc chắn còn có thể chữa trị. Hay là nhị sư huynh đi tìm đại sư huynh đi, có thể huynh ấy có cách khác thì sao?
Lệ Quyên lắng nghe, niềm hy vọng được sáng mắt lại bừng dậy trong cô. Minh Tâm trả lời:
- Đệ nói đúng, có lẽ ta phải lên phương Bắc một chuyến thôi.
- Sư huynh định bao giờ lên đường?
Minh Tâm trầm ngâm một lúc, trả lời:
- Có lẽ là nay hoặc mai. Ta đi rồi đệ ở lại tiếp tục tìm tung tích những người thân của Quyên nhi giúp ta. Nếu có tin tức gì hãy lập tức báo cho ta, nhờ đệ đấy.
- Được.
***
Như dự tính, ngay ngày hôm sau Minh Tâm và Lệ Quyên lên đường tìm đại sư huynh của ông. Từ khi sinh ra đến giờ Lệ Quyên chưa bao giờ được rời khỏi gia trang, giờ được đi xa cô bé thấy trong lòng vui lắm nhưng mắt không nhìn được nên tiếc vô cùng. Dọc đường Lệ Quyên luôn mè nheo hỏi nghĩa phụ về khung cảnh xung quanh và về người sư bá chưa gặp mặt kia. Minh Tâm luôn miêu tả một cách sống động cho cô bé thỏa sức tưởng tượng dù không biết đó có là sự thật hay không. Còn về người sư huynh kia, Minh Tâm chỉ cho biết ông ta là một người có y thuật cao minh và trầm tính.
Lệ Quyên nghe như vậy thì mở cờ trong bụng:
- Nếu y thuật sư bá cao minh, vậy con được gặp người mắt con chắc chắn sẽ khỏi phải không nghĩa phụ?
- Ừm… có thể…
- Sư bá hiện giờ ở đâu vậy nghĩa phụ?
- Trên một ngọn núi tên là Tiên Sơn.
- Từ đây đến đó còn xa không vậy nghĩa phụ?
- Không xa lắm, chỉ cần vượt qua một con sông lớn, mất thêm vài ngày đường là chúng ta có thể đến nơi.
Lệ Quyên và Minh Tâm đi gần một tháng, an toàn vượt qua dòng Bảo Định Giang.
Bảo Định Giang là con sông lớn nhất Đại Quyển quốc thời bấy giờ, hướng chảy từ Tây sang Đông, phân chia Đại Quyển thành Quyển Nam