Khi Huỳnh Hoa đến nơi thấy quanh căn nhà gỗ đêm qua vẫn còn rất nhiều người, bọn họ đang loay hoay sửa nhà và bàn tán. Huỳnh Hoa khẽ giọng bảo thủ hạ:
- Các ngươi vào trong xem có Khắc Triệu trong đó hay không?
- Tuân lệnh.
Hai kẻ ấy vào rồi, Huỳnh Hoa dừng lại ngước mắt nhìn khung cảnh chung quanh. Có một vài người trong thấy cô và Tứ Bình quen mặt nên kề tai nhau nói điều gì đó. Lát sau, thủ hạ của Huỳnh Hoa trở lại, bẩm báo:
- Báo cáo với tiểu thư, tổng bộ đầu đang ở bên trong, tiểu thư vào chứ?
- Ừm.
Chợt Tứ Bình nói chen vào:
- Các ngươi đi nói với những người bên trong đó ra đây đón tiếp Hồ nhị tiểu thư.
Huỳnh Hoa chưa kịp kêu "khoan đã" thì hai thủ hạ của cô đã hét toáng lên:
- Hồ nhị tiểu thư đến…
Ngay lập tức mỗi tên nhận một cái ký đầu, cùng hét lên:
- Ao, sao tiểu thư đánh chúng tôi.
Huỳnh Hoa quát:
- La hét cái gì, ở đây ta là lệnh chứ không phải anh ta.
- Chúng tôi biết lỗi rồi.
Huỳnh Hoa quắc mắt nhìn Tứ Bình, anh chỉ khẽ nhún vai. Đến khi Huỳnh Hoa nhìn lại tất cả những người có mặt nơi đây đều nhìn cô chằm chằm, mọi hoạt động dường như ngừng lại. Lúc sau có người lên tiếng:
- Là cô ấy.
- Thì ra cô ta là Hồ nhị tiểu thư.
- Không biết Hồ đại nhân nghĩ gì lại để con gái mình chạy đến đây trong lúc này.
- Cô ấy đẹp quá.
Khắc Triệu vừa rồi đã nghe hai thủ hạ của Huỳnh Hoa vào báo là cô đã tới liền vội vàng chạy ra. Có người không tin liền hỏi lại:
- Hạ bộ đầu, cô gái ấy có thật là…
Khắc Triệu đáp nhanh:
- Cô ấy chính là Hồ nhị tiểu thư, các người còn không mau tránh đường cho cô ấy vào nhà!
Nghe vậy ai nấy đều đứng tránh sang bên, Khắc Triệu bước ra ân cần han hỏi:
- Quyên nhi, em khỏe lại rồi à?
- Em có làm sao đâu.
- Hả?
- A… khỏe rồi.
Chung quanh lại có người xầm xì bàn tán:
"Ban đầu khi nghe nói Hồ nhị tiểu thư đến tôi cứ nghĩ cô ấy là cô gái mạnh mẽ, nào ngờ liễu yếu thế này. Ngoài nhan sắc hơn người chẳng có gì đặc biệt."
"Chả hiểu sao cô ta lại chạy đến đây lúc này. Hồ Kỳ chắc bị điên rồi, cho con gái đi chơi Bảo Liên lúc dâm tặc đang hoành hành thế này."
"Cẩn thận cái miệng nhà ngươi đó. Không nhớ đêm qua cô ta nói cô ta đến đây vì hiếu kỳ sao? Có khi cô ta chạy đến đây Hồ Kỳ còn không hay biết nữa là."
"Con gái được cưng chiều quá sinh hư rồi chăng?"
"Đến đây thế nào cũng bị hại."
"Thật ngốc nghếch."
Đang đi, Huỳnh Hoa bất ngờ quay lại, quắc mắt nhìn bọn họ. Cả thảy lập tức im bặt, Huỳnh Hoa cười nhẹ tiếp tục rảo bước đi. Phía sau lưng cô có ai đó chớp chớp mắt rùng mình một cái, nói nhỏ vào tai người bên cạnh:
"Lạ quá, cô ta vừa nhìn tôi một cái tự dưng toàn thân tôi tê cứng."
"Tôi cũng vậy!"
"Chắc cô ấy không tầm thường như vẻ bề ngoài, tốt nhất chúng ta đừng nhiều lời nữa."
"Ừm."
Huỳnh Hoa nghe họ nói chỉ khẽ nhếch môi không thành một nụ cười rồi đi thẳng vào trong. Khắc Triệu vì đang mừng Huỳnh Hoa khỏe lại cũng không bận tâm lắm đến những lời bàn tán xung quanh. Vào được bên trong rồi Huỳnh Hoa mới đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật không khác đêm qua bao nhiêu. Những thủ hạ đến đây trước cùng gật đầu chào, gọi nhị tiểu thư.
Cô gái tên Tiểu Thanh đêm qua đã thay bộ y phục khác, nhưng vẫn ngồi co ro trên giường nước mắt lã chã rơi, chỉ khác đêm qua là không có tiếng khóc nghẹn ngào nào bật ra khỏi miệng. Nội của cô bé đang choàng tay ôm cô bé vào lòng, âu yếm vỗ về. Huỳnh Hoa bước đến, dịu giọng:
- Tiểu Thanh, ngoan đừng khóc nữa, khóc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.
Tiểu Thanh ngẩng mặt nhìn Huỳnh Hoa, bất ngờ cô bé ôm chầm lấy cô, khóc òa lên:
- Tỷ tỷ.
Huỳnh Hoa dang tay ôm Tiểu Thanh vào lòng. Khắc Triệu kinh ngạc nhìn cô:
- Tiểu thư…
Huỳnh Hoa không chờ anh hỏi hết câu, cười nhẹ đáp:
- Đêm qua em có đến đây.
Tiểu Thanh nằm trong lòng Huỳnh Hoa nhỏ giọng hỏi:
- Nói vậy tỷ tỷ thật sự là Hồ nhị tiểu thư, con gái của tổng đốc đại nhân sao?
- Đúng vậy.
- Vì không biết tiểu thư đại giá, Tiểu Thanh đã thất lễ rồi, đêm qua…
Tiểu Thanh định quỳ ra mắt nhưng Huỳnh Hoa ngăn lại:
- Không cần đa lễ, không biết không có tội.
- Tiểu thư.
- Gọi ta là tỷ tỷ được rồi.
Tiểu Thanh gật đầu. Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Thấy em thế này chị cũng an tâm rồi. Sinh ra trên đời này chúng ta không chỉ sống, chết cho bản thân mình mà còn có những người thân xung quanh mình.
- Em đã nghĩ thông rồi… tỷ yên tâm.
- Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, mười sáu.
- Còn trẻ quá.
- Nhưng em đã mất tất cả rồi tỷ tỷ ạ. Em căm hận hắn, hận suốt đời, dù có làm ma em cũng không tha cho hắn. Hận hắn em càng hận bản thân mình, kiếp sống này có lẽ em không làm gì được hắn.
- Em biết hắn sao?
- Em… không biết.
- Vậy mà tỷ nghe em nói cứ như biết hắn là ai vậy.
- Em… em thật sự không biết, em không biết thật mà.
Huỳnh Hoa chớp mắt nhìn Tiểu Thanh chợt nhìn sang chung quanh rồi cao giọng:
- Mọi người ra ngoài hết đi.
- Tỷ tỷ.
- Tỷ có chuyện muốn nói với em.
Khắc Triệu có chút do dự, Huỳnh Hoa quay lại nhìn anh, không hiểu sao anh gật đầu vẫy tay ra hiệu cho mọi người cùng rời khỏi. Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn Huỳnh Hoa:
- Tỷ tỷ.
- Nói thật cho tỷ biết, em biết hắc y nhân là ai phải không?
- Em không biết.
- Tiểu Thanh, nhìn thẳng vào mắt tỷ.
- Em…
Tiểu Thanh e ngại nhìn Huỳnh Hoa, bất ngờ ôm chầm lấy Huỳnh Hoa và khóc òa lên:
- Em không dám nói đâu.
- Đêm qua trước khi rời khỏi hắn có nói gì với em phải không?
- Dạ phải.
- Hắn đã nói gì?
- Em không nói đâu.
Tiểu Thanh bật khóc, Huỳnh Hoa ôm cô bé vào lòng nhè nhẹ vỗ về.
- Bình tĩnh lại nào, Tiểu Thanh ngoan. Nói cho tỷ biết… trong đêm qua mọi chuyện xảy ra như thế nào?
Tiểu Thanh nói đứt quãng trong tiếng khóc:
- Hắn… hắn… làm rơi chiếc mặt nạ sắt. Hắn… hắn…
Tiểu Thanh lại khóc. Huỳnh Hoa vỗ nhè nhẹ vào lưng cô bé.
- Không cần nói nữa, nghe những gì tỷ hỏi, nếu đúng chỉ cần gật đầu.
Tiểu Thanh gật đầu.
- Em đã từng gặp qua hắn rồi phải không?
Tiểu Thanh gật đầu.
- Hắn là một người rất đáng sợ trong Bảo Liên này phải không?
Tiểu Thanh gật đầu. Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Được rồi, vài hôm nữa tỷ sẽ tóm cổ hắn, lúc đó tỷ cho em được quyền xử tội hắn. À phải rồi, đêm qua hắn vào đây bằng đường nào vậy?
- Cửa sổ.
- Hắn vào không một ai hay biết hay sao?
- Mọi người điều biết. Họ vây bắt hắn, nhưng hắn nhảy qua cửa sổ tẩu thoát. Nhưng hắn đi một lúc thì quay lại, lúc đó em la lên nhưng không ai vào nữa…
Tiểu Thanh lại khóc, Huỳnh Hoa đưa tay vuốt mũi cô bé, dịu giọng:
- Đừng hở chút là khóc như vậy, cứng rắn lên nào em gái.
Tiểu Thanh gật gật đầu, chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe, trong sáng.
- Còn nhớ những gì đêm qua tỷ nói nói em không.
- Dạ nhớ.
- Tốt rồi, hãy nghỉ ngơi đi, không được khóc nữa nhé. Những gì tỷ hứa tỷ nhất định sẽ giữ lời, ngày nào tỷ bắt được hắn tỷ cho em toàn quyền trừng phạt, chỉ trừ xin tha cho hắn.
***
Trên đường về, Huỳnh Hoa ngẩn người ra ngẫm nghĩ điều gì đó một lúc chợt gọi:
- Triệu ca.
Khắc Triệu nghe gọi vội hỏi:
- Có chuyện gì?
- Không phải huyện lệnh đi cùng anh đến đây sao? Em đâu chậm chân hơn mọi người bao lâu, tại sao không gặp anh ta?
- Ngô đại nhân đi cùng mọi người được một đoạn thì có người báo huyện đường có người kêu oan nên ông ta vội về đó trước.
- Vậy à.
Tất cả cùng trở về quán trọ, ngày hôm ấy là một ngày bình yên. Sáng hôm sau, trời vừa hửng nắng Ngô Định đã chạy đến quán trọ ân cần han hỏi sức khỏe của Huỳnh Hoa.
Cô vờ vịt ho mấy tiếng rồi gọi Khắc Triệu, Tứ Bình cùng ngồi bàn chuyện. Ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn tròn, vẫn như ngày hôm trước, Ngô Định cứ ngây ngẩn nhìn Hoa không chớp mắt. Họ nói chuyện được lúc bên ngoài một chiếc phi tiêu phóng thẳng vào, cắm phập lên bàn. Khắc Triệu lao vút ra chỉ thấy bóng đen chớp lên rồi biến mất giữa các dãy nhà. Trên phi tiêu còn có một mảnh giấy, Tứ Bình lấy ra xem thì đó là thư xin phép được thăm viếng “Hồ nhị tiểu thư” của hắc y nhân.
Tứ Bình xem xong chỉ nhìn Huỳnh Hoa một cái, môi anh dường như nhếch nhẹ nụ cười, chỉ bao nhiêu đó Huỳnh Hoa đủ hiểu. Khắc Triệu không đuổi kịp kẻ phóng tiêu liền quay vào giật tờ giấy trên tay Tứ Bình, xem xong sắc mặt lập tức biến đổi. Huỳnh Hoa vờ kinh ngạc hỏi:
- Triệu ca, trong đó viết gì?
- Hắc y nhân nói… đêm nay sẽ đến tìm em.
Huỳnh Hoa nghe xong “liền biến sắc”.
Ngô Định đứng phắt dậy hừ giọng mắng:
- Hắc y nhân hắn thật quá đáng, cả nhị tiểu thư hắn cũng muốn chạm vào.
Khắc Triệu lạnh giọng:
- Ta không cần biết hắc y nhân là ai, nếu hắn dám động đến một sợi tóc của nhị tiểu thư ta dù chết cũng không tha cho hắn.
Ngô Định quay sang Huỳnh Hoa nói:
- Hồ tiểu thư, nơi này đêm nay có vẻ không an toàn cho lắm, hay là tiểu thư đến chỗ của hạ quan. Hạ quan thề chết đảm bảo an toàn cho nhị tiểu thư.
Huỳnh Hoa im lặng một lúc mới nhẹ lắc đầu:
- Ta… sẽ không đến đó, đến đó ta sẽ không thở được. Ở đây có Triệu ca và Bình ca, họ sẽ đảm bảo an toàn cho ta. Ngô đại nhân đừng quá lo lắng.
Ngô Định rối bời:
- Hạ quan sao có thể không lo, nếu nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì không hay trong địa phận của hạ quan, hạ quan biết phải ăn nói thế nào với Hồ đại nhân đây. Tiểu thư đã nói vậy… hay là thế này, tối nay hạ quan huy động toàn bộ binh lính trong huyện cùng đến đây bảo vệ tiểu thư. Đảm bảo dù một con kiến cũng không thể nào lọt qua.
Huỳnh Hoa mỉm cười tin tưởng:
- Nếu thế… đa tạ Ngô đại nhân.
- Vậy hạ quan xin phép về huyện đường ngay tập hợp nhân lực.
- Phiền đại nhân.
Ngô Định đi rồi Khắc Triệu mới lên:
- Quyên nhi em làm sao vậy, đêm nay nơi này vô cùng nguy hiểm sao em lại không chịu đi cùng Ngô đại nhân đến huyện đường?
Vừa rồi Huỳnh Hoa và Ngô Định người nói một tiếng làm anh không thể nói chen vào, anh chỉ chờ Ngô Định đi rồi mới phát tiết được. Anh nói xong rồi mới biết mình lỡ lời nên không dám nhìn thẳng Huỳnh Hoa. Hoa nhoẻn miệng cười:
- Ban nãy em đã nói rõ rồi còn gì? Với lại ở đây có anh và Bình ca bảo vệ cho em, em không sợ gì hết.
- Nhưng em có biết là sẽ rất nguy hiểm hay không, lỡ như…
Huỳnh Hoa cười hiền:
- Không có chuyện lỡ như. Đêm nay chúng ta sẽ tóm cổ hắc y nhân, ngay tại quán trọ này.
- Nhưng mà…
Huỳnh Hoa không để ý tới Khắc Triệu nữa mà quay sang Tứ Bình:
- Bình ca, giải dược chế xong chưa?
- Chỉ cần phối thuốc nữa là hoàn tất.
- Tốt. Bình ca, anh nói với tất cả mọi người, bắt đầu từ bây giờ triển khai kế hoạch thứ nhất.
- Được.
Khắc Triệu kinh ngạc hỏi lại:
- Quyên nhi, em vừa nói kế hoạch gì?
Huỳnh Hoa cười hiền:
- Kế hoạch tóm cổ hắc y nhân. Nó như thế nào lát nữa em sẽ nói với anh, bây giờ anh giúp em vài việc.
- Gì?
- Chuẩn bị cho em vài khúc gỗ to, lụa sẫm màu loại thượng hạng và dây, dây phải dài và chắc.
- Để làm gì?
- Sẽ có chuyện dùng trong đêm nay.
- Được.
Khắc Triệu nhận lệnh lập tức đi ngay. Tứ Bình kinh ngạc nhìn Huỳnh Hoa:
- Em lại muốn giở trò gì đây?
- Đêm nay em muốn đùa với hắc y nhân một chút trước khi tóm hắn. Lâu rồi không được chơi thỏa thích lần nào.
- Em… haiz…
- Thở dài cái gì, cùng em đến chỗ phối thuốc, chúng ta cần làm một vài thứ nữa.
- Ờ, suýt chút anh quên.
***
Đầu giờ Dậu.
Theo lời Huỳnh Hoa, Tứ Bình đưa mỗi người năm viên thuốc và căn dặn:
- Thuốc này chỉ có tác dụng trong vòng một canh giờ, mọi người phải nhớ kĩ, khi gần hết thời gian phải dùng thêm thuốc. Chúng ta nhất định phải giữ cho mình tỉnh táo suốt đêm hôm nay mới mong bảo vệ nhị tiểu thư được an toàn. Nhất định đêm nay chỉ được thành không được bại. Đã rõ chưa?
- Rõ.
- Được rồi, mọi người vào vị trí.
Số thủ hạ của Huỳnh Hoa mang từ Nam Sơn trấn đến được chia làm hai, một do Khắc Triệu thống lĩnh bảo vệ cửa chính căn phòng của Huỳnh Hoa, nhóm còn lại do Tứ Bình sắp xếp mai phục nơi cửa sổ. Bên ngoài quán trọ quân của Ngô Định giăng thành nhiều lớp, do đích thân Ngô Định chỉ huy. Y đi tới đi lui một lúc vào báo cáo với Huỳnh Hoa mọi việc vẫn ổn.
Màn đêm buông, không khí quán trọ cũng trở nên căng thẳng dần lên. Trống ngực của ai cũng dập mỗi lúc một nhanh hơn vì lo lắng. Chỉ mình Huỳnh Hoa là nhàn nhã thưởng thức đặc sản của huyện Bảo Liên, cô thản nhiên ngồi trong phòng nhấm nháp hết loại trà này đến loại khác. Trên trần của căn phòng có bốn chiếc đèn lồng màu hồng phấn đung đưa theo từng cơn gió. Bên dưới, trên chiếc bàn tròn có một ngọn nến lung linh, chút hương hoa thoang thoảng khiến cho người ta sảng khoái.
Huỳnh Hoa cứ ngồi cầm tách trà trên tay, ánh mắt mơ màng. Trước cửa chính Khắc Triệu cứ đi tới đi lui tỏ ra vô cùng lo lắng. Canh đầu tiên cuối cùng cũng qua đi, nhìn thấy Khắc Triệu đứng ngồi không yên, Huỳnh Hoa vẫy tay gọi anh:
- Triệu ca, hãy vào đây.
Huỳnh Hoa chỉ tay vào chiếc ghế cạnh bên mình, dịu giọng:
- Hãy ở lại đây với em đêm nay.
Nhìn vào ánh mắt long lanh đầy tin tưởng mình của người con gái bên cạnh. Khắc Triệu thấy ấm lòng, anh ấm giọng:
- Đã có anh ở đây, dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh nhất định sẽ bảo vệ được em.
Huỳnh Hoa mỉm cười tin tưởng:
- Em tin anh.
Bên kia cửa sổ, Tứ Bình hơi cau mày một cái. Thời gian chầm chậm trôi qua. Đêm nay Huỳnh Hoa khoác trên mình bộ xiêm y cũng màu hồng phấn, hòa với ánh đèn tôn thêm nét quyến rũ đến mê hồn. Khắc Triệu gần như ngây ngất mỗi khi cô nhoẻn miệng cười. Huỳnh Hoa rót cho anh tách trà, Khắc Triệu nốc cạn, nói:
- Đã khuya rồi sao hắn ta chưa đến nhỉ? Hay hắn chỉ dọa chúng ta?
Huỳnh Hoa lắc đầu:
- Không đâu, theo lời kể của mọi người, từ trước đến nay hắn gửi thư cho nhà nào đều sẽ đến đó nội trong đêm, điều đó đã gần như thành lệ. Nay nếu hắn gửi thư mà không đến không phải mất mặt lắm sao?
Khắc Triệu cười:
- Hắn là kẻ gian sợ gì mất mặt chứ.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Ừ nhỉ.
Bàn tay Khắc Triệu chợt nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa đang đặt trên bàn, cô quay lại nhìn anh. Khắc Triệu bất ngờ dịu giọng:
- Quyên nhi, có chuyện này anh muốn nói với em, từ rất lâu rồi nhưng chưa có dịp nào thích hợp.
- Chuyện... chuyện gì?
Cô ngây thơ nhìn anh, ánh mắt lấp lánh nét đợi chờ. Khắc Triệu vẫn dịu dàng:
- Anh muốn cho em biết một điều… anh yêu em.
Huỳnh Hoa tròn mắt nhìn anh. Khắc Triệu im lặng một lúc mới tiếp:
- Anh không biết em có tin hay không nhưng đó là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng anh. Quyên nhi, anh thật sự rất mong em hiểu…
Huỳnh Hoa nhìn lảng sang nơi khác, nhẹ giọng đáp:
- Em hiểu.
Khắc Triệu nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa nhẹ nhàng nâng lên và đặt lên đó nụ hôn dịu ngọt. Huỳnh Hoa quay lại nhìn anh, Khắc Triệu nở nụ cười ấm áp:
- Quyên nhi, anh còn một câu hỏi nữa, anh mong em trả lời thật lòng.
Huỳnh Hoa nhẹ gật gật đầu.
- Nếu ngay bây giờ anh cầu hôn em, anh muốn cưới em làm vợ, em có bằng lòng hay không?
- Em…
Khắc Triệu khẽ giọng:
- Chỉ cần em bằng lòng anh sẽ lập tức xin với đại nhân và phu nhân được cưới em. Đường quan trường của anh cũng đang đà thăng tiến, anh nhất định sẽ nhanh chóng bước lên đỉnh vinh quang. Không lâu nữa đôi bàn tay anh sẽ có thể bảo bọc cuộc đời em, anh thề, anh hứa… chỉ cần em chấp nhận anh, đời này kiếp này anh chỉ yêu em, em muốn gì anh cũng chiều theo, dù là xuống biển tìm trai ngọc hay lên trời để hái sao trời… Quyên nhi…
Huỳnh Hoa vẫn cứ im lặng, thấy vậy Khắc Triệu hơi bối rối:
- Quyên nhi…
- Ơ… dạ…
- Em có thể trả lời anh hay không?
Huỳnh Hoa lại im lặng, cô càng im lặng Khắc Triệu càng thêm sốt ruột. Khắc Triệu đâu biết trong lúc đầu sôi lửa bỏng này bỗng dưng lôi chuyện tình cảm ra tỏ bày làm Huỳnh Hoa suýt chút phát bực. Cô đang toàn tâm toàn ý tóm cho bằng được hắc y nhân đêm nay, ngoài chuyện đó ra cô đâu muốn nghĩ điều gì khác, nhưng Khắc Triệu lại làm cô phân tâm. Mỗi con người mỗi suy nghĩ, hai suy nghĩ lại không giống nhau, chỉ một chút nữa Huỳnh Hoa phát tiết cơn bực nhưng cô kịp dừng lại. Cô biết cuộc nói chuyện này có rất nhiều người nghe thấy, cô không muốn bất kỳ ai bị tổn thương trong lúc này, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công việc. Sau một hồi im lặng, Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Anh làm em bất ngờ quá, nhất thời em không biết phải nói sao… Hãy cho em thời gian để suy nghĩ. Vả lại hôn nhân của em còn có phần của cha mẹ, họ là người đã sinh ra em, công ơn to lớn. Em hứa sẽ cho anh câu trả lời thật lòng sau khi chúng ta giải quyết xong vụ án này.
Khắc Triệu gật đầu. Anh còn muốn nói gì đó thì bên ngoài có tiếng hỏi vọng vào:
- Tiểu thư, nãy giờ có động tĩnh gì chưa?
Tiếng hỏi cùng với một bóng người lướt vào, đó là Tứ Bình. Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu đáp:
- Vẫn chưa.
Cô vừa đáp vừa rút tay ra khỏi bàn tay Khắc Triệu, xong quay sang anh dịu giọng:
- Ở đây đã có Bình ca rồi, Triệu ca hãy ra ngoài tuần tra một vòng xem sao.
Khắc Triệu chần chừ một lúc mới miễn cưỡng gật đầu và rời đi. Tứ Bình ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Hoa, anh cười nhạt hỏi:
- Cuối cùng cậu ta cũng nói ra những lời thật lòng rồi. Cậu ta thật sự yêu em, yêu một cách si mê cuồng dại.
Huỳnh Hoa nâng tách trà lên nhấm nháp, thản nhiên đáp:
- Si mê là quyền của mọi người, đó là do anh ta muốn chứ đâu phải em cầu nên em cũng chẳng thể ngăn.
- Em nói như thế không sợ cậu ta nghe thấy sẽ buồn sao?
- Em chỉ nói thật lòng thôi, yêu em là quyền của anh ta, còn bằng lòng hay không là quyền của em.
- Không sai… nhưng nói như thế là em muốn nhận lời cầu hôn của cậu ta?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Anh nghĩ em sẽ bằng lòng sao?
- Huỳnh Hoa, trước khi em đưa ra quyết định anh có lời này muốn nói với em.
Huỳnh Hoa hơi khựng người, thầm phát hoảng:
“Hai cái người này, trước không có chuyện, sau không có chuyện, cứ ngay lúc này nói hết chuyện này đến chuyện kia. Bây giờ lại chuyện gì nữa đây…”
Chỉ nghe Tứ Bình nói tiếp:
- Anh thật lòng khuyên em, một khi đã yêu và lựa chọn ai đó trở thành một nửa còn lại của đời mình thì phải gạt hết những tình cảm khác đi, dù cho nó có chân thành đến đâu. Tốt hơn hết em nên dừng tất cả những trò đùa lại, dù rằng sẽ phũ phàng, còn hơn nhiều người vì em mà chịu tổn thương, khi đó bản thân em cũng không vui vẻ gì đâu. Còn lựa chọn ai, người đó như thế nào thì tùy em quyết định.
- Em biết chứ.
Xa xa tiếng trống canh điểm lên ba tiếng giữa đêm trường tịch mịch. Tứ Bình tặc lưỡi:
- Đã là canh ba rồi sao hắn vẫn chưa tới vậy?
- Ừ nhỉ.
- Huỳnh Hoa này, đêm nay em chính là tâm điểm được mọi người bảo vệ nên cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Đừng thức với mọi người làm gì.
Huỳnh Hoa ngẩng mặt nhìn anh, Tứ Bình ấm giọng:
- Bây giờ cũng khuya rồi, em hãy ngủ đi. Đã có anh bên em, em không cần lo gì hết, không ai làm hại được em đâu. Bên ngoài cũng có rất nhiều người canh gác rồi…
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Có phải em không muốn nghỉ ngơi hay vì sợ mà không thể ngủ đâu. Mà là đầu hôm đến giờ hết Khắc Triệu lại đến anh vào đây làm ồn ào lên như vậy sao em ngủ cho được.
Tứ Bình hơi ngẩn ra một lúc rồi cười nhẹ:
- Được rồi anh không làm ồn nữa, em cứ ngủ đi.
Huỳnh Hoa cười nhẹ nghiêng người tựa đầu vài vai Bình. Anh hơi chần chừ một lúc mới dang tay ôm choàng lấy cơ thể bé nhỏ của Huỳnh Hoa vào lòng. Huỳnh Hoa ngã hẳn vào người anh và từ từ khép mắt. Một lúc sau cánh cửa bật mở, Khắc Triệu bước vào, anh hơi sững người khi nhìn thấy cảnh Huỳnh Hoa và Tứ Bình tay trong tay như thế. Huỳnh Hoa nghe tiếng động liền bật dậy, Tứ Bình cũng buông tay. Huỳnh Hoa cười nhẹ hỏi:
- Triệu ca, bên ngoài thế nào?
Khắc Triệu nghe hỏi dường như giật mình một cái vội lắc đầu đáp:
- Không… không có gì.
Ngay khi Khắc Triệu vừa dứt tiếng cửa sổ lập tức mở toang, từ nơi đó một bóng áo đen lao vào. Khắc Triệu và Tứ Bình lập tức rút kiếm đứng chắn trước mặt Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa vẫn ngồi bình thản nhấp nháp tách trà trên tay. Hắc y nhân nhếch môi cười:
- Chỉ với hai tên thủ hạ này mà nhị tiểu thư lại cho rằng ta không thể chạm vào cô nên bình thản đến thế ư? Tiểu nương tử, đêm nay nàng nhất định thuộc về ta.
Khắc Triệu nghe những lời đó thì không chịu được nên ra tay trước, ngay khoảnh khắc thanh kiếm Khắc Triệu chớp lên, Huỳnh Hoa cảm nhận được bàn tay ấm áp vuốt nhẹ vào má mình, bàn tay ấy mơn trớn một cách dịu dàng. Huỳnh Hoa dặt tách trà xuống bàn, đôi môi vẽ lên nụ cười kiều mị. Trong căn phòng rộng, Tứ Bình cũng đã xuất thủ, dù không nắm chắc phần thắng nhưng anh và cả Khắc Triệu ai cũng muốn mau chóng tóm cổ gã hắc y nhân này.
Giữa tiếng kim khí vang lên chát chúa lần thứ nhất. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Được, ta sẽ đợi nếu ngươi thật sự có bản lĩnh.
Tiếng đánh nhau trong phòng làm kinh động mọi người. Cửa lớn bật mở, thủ hạ của Huỳnh Hoa cùng lúc ập vào vây lấy hắc y nhân. Hắn thấy tình thế thay đổi lập tức lao mình qua cửa sổ để thoát thân. Khắc Triệu và Tứ Bình cùng lao vọt theo. Huỳnh Hoa quát lên:
- Tứ Bình, quay lại.
Tứ Bình giật mình khựng người lại. Huỳnh Hoa đanh giọng:
- Những gì em nói anh quên cả rồi sao?
Tứ Bình hơi bối rối:
- Xin lỗi, vì vội vã nên…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Thôi bỏ đi.
Vừa nói cô vừa bước đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những thủ hạ của cô đang nằm ngổn ngang ngoài ấy. Huỳnh Hoa thấp giọng gọi:
- Này, hắn thoát rồi, còn nằm đấy làm gì, mau triển khai kế hoạch thứ hai đi.
Những người đang nằm dạ ran rồi ngồi bật dậy, ngay sau đó họ chia nhau ra hành động. Họ cố tình giả vờ bị trúng phấn mê chỉ vì trước đó Huỳnh Hoa đã căn dặn như vậy. Nếu hắc y nhân vào và dùng mê hương lối nào thì người mai phục nơi đó phải giả vờ trúng mê dược. Tứ Bình vẫn chưa hiểu dụng ý của Huỳnh Hoa nên vội hỏi:
- Huỳnh Hoa, em làm vậy là có ý gì? Tại sao chúng ta không dốc toàn lực đối phó hắc y nhân mà phải chia nhỏ người của mình ra như thế, làm vậy chẳng khác nào giúp hắc y nhân dễ dàng bỏ trốn.
- Em làm vậy chỉ muốn chứng minh nghi ngờ của mình là đúng.
- Em nghi ngờ điều gì?
- Em cho rằng trong chuyện này có nhiều kẻ cùng nhau ra tay chứ không phải chỉ một người. Trước hết là phân tán lực của ta sau đó hắn mới rắp tâm hành sự.
- Vì sao em lại nghĩ như vậy?
- Sau khi nói chuyện với Tiểu Thanh sáng nay, trực giác nói với em như vậy.
Cửa chính có tiếng ai đó gõ lên ba tiếng, Tứ Bình cao giọng:
- Là ai?
- Tôi.
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Là Tấn Danh, vào đi.
Tấn Danh bước vào:
- Bẩm nhị tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Tốt, mọi người vào vị trí.
- Tuân lệnh.
Tấn Danh đi rồi, Huỳnh Hoa khép nhẹ cửa sổ lại trở vào ngồi nhấm nháp thêm tách trà nữa. Tứ Bình ngồi xuống đối diện với cô, đôi mày anh hơi cau lại. Huỳnh Hoa ngẩng lên nhìn anh, cười hỏi:
- Bình ca, sao căng thẳng vậy?
Tứ Bình vội chối bỏ:
- Đâu có.
Huỳnh Hoa khẽ cười. Tứ Bình chợt hỏi:
- Theo như những gì em nói, hắc y nhân sẽ dùng mọi cách để đạt mục đích cuối cùng, phải vậy không?
- Đúng vậy.
- Vậy em có từng nghĩ hắc y nhân có nhiều hơn hai người hay không?
- Em từng nghĩ.
- Vậy tại sao kế hoạch tóm y chỉ có hai.
- Chẳng phải từ đầu em đã nói với anh, phần còn lại để em lo sao? Đó chính là kế hoạch thứ ba.
- Em làm vậy thật mạo hiểm. Anh sẽ ở lại với em.
- Không cần. Anh không cần phải lo cho em, cứ làm theo những gì em nói, chỉ cần chứng mình được hắc y nhân không phải chỉ một người em có thể một mình tóm cổ hết bọn chúng.
- Nghe em nói cứ như đùa.
- Anh không tin sao, thiên la địa võng em chuẩn bị cả rồi đây thôi.
- Hử?
Huỳnh Hoa chỉ tay lên trần nhà, bên trên có treo rất nhiều vải được cuộn chặt. Tứ Bình cau mày:
- Những thứ đó dùng để làm gì?
- Rồi anh sẽ biết.
Tứ Bình cau mày ngẫm nghĩ vẫn chưa hiểu dụng ý của Huỳnh Hoa là gì. Huỳnh Hoa bất ngờ dịu giọng:
- Đến rồi.
Cửa sổ lần nữa bật mở, hắc y nhân lướt vào như làn gió, hắn vừa vào đã dùng vũ khí tấn công người. Tứ Bình khua kiếm đón đỡ. Huỳnh Hoa cao giọng gọi:
- Người đâu.
Từ cửa chính lẫn cửa sổ có hơn mươi người lao ập vào vây lấy hắc y nhân. Đấu thêm đôi ba chiêu nữa, gã thấy tình thế không ổn nên lao nhanh qua cửa sổ chuồn đi. Tứ Bình và mọi người cùng nhau đuổi mau theo. Trong căn phòng của Huỳnh Hoa chỉ còn lại cô và hai người nữa. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Kế hoạch thứ ba, bắt đầu.
- Dạ tiểu thư.
Hai bóng người lao vút ra cửa chính. Huỳnh Hoa bước đến cạnh cửa sổ gõ nhẹ tay lên thành cửa. Cô gõ rất nhẹ đến nhịp thứ ba có tiếng nói rất khẽ vọng đến:
- Bẩm tiểu thư, đã chuẩn bị xong.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Gài chặt cửa chính rồi phải không?
- Vâng.
- Tấn Danh vào trong đi, Thành Yến ở lại bên ngoài, chờ hắn vào rồi làm theo những gì ta dặn.
- Tuân lệnh.
Huỳnh Hoa quay trở vào bên trong thản nhiên ngồi xuống. Tấn Danh tung mình nhảy qua cửa sổ, trên tay mang theo ít xích sắt.
- Tiểu thư, những thứ này…
- Cột cửa chính lại thật chặt cho ta.
Cậu chàng vừa làm vừa thắc mắc:
- Tiểu thư, tôi vẫn không hiểu chúng ta làm thế này để làm gì?
- Để cho “hắn” chỉ có thể vào chứ không thể trở ra.
Tấn Danh gải gải đầu:
- Tôi vẫn không hiểu.
- Làm nhanh tay lên, một lát nhìn sẽ hiểu.
- Nhưng sao tiểu thư chỉ chừa cửa sổ mà không chừa cửa chính, nếu hắn vào cửa chính thì sao?
- Hắn sẽ không vào cửa chính.
- Sao tiểu thư biết?
- Cửa chính đã bị gài chặt rồi làm sao hắn vào cho được.
- Ừ nhỉ… Xong rồi thưa tiểu thư.
- Qua chỗ cửa sổ đứng cho ta.
- Sau đó tôi phải làm gì?
- Làm gì thì lát nữa ta sẽ nói, bây giờ qua đó đứng cho ta. Càng sát vào vách nhà càng tốt.
Tấn Danh đến đứng cạnh cửa sổ, Huỳnh Hoa bước đến cạnh chiếc giường bàn tay cô khẽ động những khúc lụa treo bên trên ban nãy lập tức buông xuống thành những bức rèm