Khắc Triệu dịu dàng hôn lên mép tai cô, chiếc lưỡi ướt át chầm chậm lướt qua gò mác cô, chạm vào vầng trán rộng vẫn còn một vài sợi tóc vương vất nơi đó. Đôi hàng lông mày dày, chiếc mũi cao và nhỏ, anh chưa bao giờ cảm nhận được cô đẹp đến vậy vì chưa bao giờ anh gần cô đến vậy. Và cảm nhận gương mặt một người bằng đầu lưỡi cộng với hương da thịt con gái phả vào mũi khiến người ta đắm mê hơn nhìn bằng mắt thịt gấp bội lần. Chiếc áo của cô bên dưới từng thớ một tuột ra, làn da cô mềm mịn làm sao…
Bất chợt Khắc Triệu nghe toàn thân mình tê dại đi, vì sao vậy, anh không biết. Đôi hàng mi cong kia từ từ mở ra, bên trong đó có hai hạt châu đen lóng lánh đang nhìn anh. Đôi môi đào mộng khe khẽ nở nụ cười. Khắc Triệu bị Huỳnh Hoa đẩy nhẹ lăn ngay vào mép trong của chiếc giường. Anh chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn. Cơ thể anh dường như không tự chủ được, tất cả tê dại nhưng trúng phải độc hay bị điểm huyệt. Tuy nhiên thần trí anh vẫn còn rất tỉnh, Khắc Triệu máy môi:
- Quyên nhi, em… em.
Anh thấy cô lăn người nằm chồng lên người mình, cô khoanh tay lên ngực anh, một sức nặng khủng khiếp như đang đè lấy anh khiến anh không thở được. Một phần vì hoảng sợ, ánh mắt của người con gái ấy lúc này thật sự đáng sợ. Huỳnh Hoa bình thản nhìn anh, lúc sau cô cười nhẹ, thấp giọng đủ anh và cô nghe thấy:
- Đến nước này có lẽ tôi cũng nên cho anh biết, trước anh có rất nhiều, rất nhiều người dùng cách này để tiếp cận tôi. Họ hoặc là không bao giờ dám nhìn mặt tôi nữa hoặc là trở nên điên loạn. Anh có biết vì sao anh không có được tôi không? Anh rất giống những con người đó, hấp tấp, vội vàng và tham lam. Và nếu bất cứ con người nào như vậy cũng có thể có được tôi thì không đến lượt anh giở trò hèn hạ này đâu.
Khắc Triệu nghe quai hàm mình bị khối băng đông cứng lại không thể nói gì. Huỳnh Hoa dịu giọng tiếp, âm thanh của cô mỗi lúc một nhỏ tựa hồ chỉ còn là tiếng muỗi vo ve nhưng anh có thể nghe thấy.
- Anh đang cảm thấy ngạc nhiên phải không, sợ hãi phải không, bây giờ thì trong lòng anh đang âm thầm nguyền rủa kẻ dạy anh cách dùng mê dược đúng không, vì y nói làm vậy tôi nhất định bị khuất phục mà hiện tại tôi không bị gì cả. Đừng ngạc nhiên, có trách thì hãy trách bản thân không tìm hiểu kỹ trước khi ra tay, xem tôi là người như thế nào. Tôi không đáng sợ nhưng không dễ trêu vào, anh có biết không trước nay khoảng nửa năm tôi không có cái danh phận Hồ nhị tiểu thư đáng kính như lúc này đâu. Tôi là một người có thể anh đã nghe tên nhưng không biết mặt. Một hiệp nữ mồ côi cha mẹ, giết người như rạ, Huyết Tử. Từ khi tôi lên mười tuổi đã biết thế nào là giang hồ hiểm ác, những trò vặt vãnh này anh nghĩ tôi sẽ mắc bẫy hay sao? Đừng nghi ngờ những gì tôi nói, thời gian của anh còn dài, cứ từ từ tìm hiểu sẽ rõ thôi. Còn nữa, thuốc mê ban nãy tuy tôi đã uống nhưng bây giờ một nửa đang nằm trong người anh đó. Không hiểu tại sao lại như vậy à? Muốn biết thì đến hỏi Tứ Bình, hai người cùng là đàn ông sẽ dễ dàng nói cho nhau nghe.
Khắc Triệu mở to mắt nhìn Huỳnh Hoa vừa cười vừa nói. Cô cúi mặt ngày một gần anh, hương thơm của cô thoang thoảng làm anh gần như hồn xiêu phách lạc. Huỳnh Hoa lại cười rồi nói tiếp:
- Được rồi, tôi cho anh say rượu đêm nay. Ngày mai khi thức dậy hãy quên hết những chuyện này đi. Nếu không tình cảm giữa chúng ta e rằng khó giữ dù cho nó chỉ là tình bạn mỏng manh. Tôi không khinh anh, chỉ sợ anh tự mình cảm thấy thẹn mà không dám gặp mặt tôi thôi. Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ anh nên biết, dùng cách này để có được thể xác của nữ nhân, nếu là một người khác hẳn anh đã làm được nhưng khi cô gái đó tỉnh dậy sẽ hận anh cả đời, đây không phải là cách nắm giữ một con người.
Huỳnh Hoa nói rồi cúi xuống đặt nụ hôn lên môi Khắc Triệu. Khoảnh khắc môi cô chạm vào môi anh, Khắc Triệu thấy đầu óc mình choáng váng như say rượu. Sau đó anh không còn biết gì nữa. Không biết qua bao lâu cảm giác ươn ướt làm anh bừng tỉnh giấc. Một giọng nói rất nhẹ nhàng cất lên:
- Các ngươi lui ra hết đi.
Khắc Triệu mơ màng nhận ra có người đứng trước mặt mình, hai người mặc áo nữ tỳ. Họ dạ một tiếng lấy chiếc khăn lau trên trán anh xuống rồi lui ra. Khắc Triệu bật dậy dáo dác nhìn quanh:
- Đây… đây là đâu?
Huỳnh Hoa chậm rãi bước vào căn phòng anh đang nằm, cô lạnh giọng:
- Là đâu cũng không biết hay sao? Nhìn kỹ lại một lần nữa đi.
Khắc Triệu nhìn quanh thêm lượt nữa:
- Là… là phòng của tôi. Đây là Hồ phủ sao? Sao tôi lại ở đây?
- Là tôi cho người đưa anh về. Giờ trong người đang rất khó chịu phải không, đầu rất đau. Hãy nằm nghỉ thêm chút nữa đi, tôi bảo người làm thức ăn mang vào cho anh.
- Khoan đã… đêm qua…
Huỳnh Hoa lạnh lùng:
- Tự mình nhớ lại đi.
Cô nói xong bỏ đi không lần hề nhìn lại. Khắc Triệu ngồi ôm đầu, anh nhớ đêm qua anh đâu có uống nhiều rượu tại sao đầu lại nặng và đau đến như vậy. Anh ngồi một lúc, từng hình ảnh của đêm hôm trước lần lượt hiện về. Khắc Triệu đứng lên cảm thấy trời đất như quay cuồng làm anh phải ngồi trở lại giường. Cảm giác gì đây, muốn trốn tránh, không muốn ở lại nơi này nữa. Căm hận và hổ thẹn, Khắc Triệu lần nữa vùng dậy lao nhanh ra cửa.
Hai nữ hầu mang thức ăn vào cho Khắc Triệu nhưng không thấy anh đâu vội đến báo cho Huỳnh Hoa. Cô nghe xong chỉ thản nhiên đáp:
- Vậy à. Số thức ăn đó cứ bỏ đi, hai em cũng đi nghỉ đi.
- Dạ tiểu thư.
- Còn nữa, đến thư phòng nói với Dương Long và Tứ Bình, hôm nay ta không khỏe nên sẽ không đến.
- Vâng ạ.
Tứ Bình và Dương Long đang ngồi trong thư phòng chờ "đồ nhi" đến thì hai nữ tỳ vào chuyển lời của cô. Tứ Bình hơi ngẩn người ra một chút chợt hiểu, vỗ vai Long cười nói:
- Vậy là chúng ta được một buổi nghỉ ngơi rồi.
- Tôi đến xem cô ấy thế nào.
- Không cần đâu. Học nhiều mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi chứ gì, cứ để cô ấy được nghỉ ngơi hôm nay.
***
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Tứ Bình có chút lo lắng. Anh đến gõ cửa phòng Huỳnh Hoa nhưng không có tiếng trả lời. Anh nhẹ đẩy cánh cửa bật mở, bên trong không một bóng người. Tứ Bình khép cửa trầm ngâm một lúc như cố đoán xem Huỳnh Hoa đang ở đâu, sau đó anh rảo bước đi. Anh đến Nam Sơn, quả đúng dự đoán khi anh đến nơi thấy cô ngồi trên phiến đá rộng thả hồn theo mấy gió.
Tứ Bình chầm chậm bước đến từ phía sau, Huỳnh Hoa không nhìn anh nhưng vẫn cất tiếng gọi:
- Bình ca.
Tứ Bình hơi ngạc nhiên một chút:
- Em vẫn như ngày xưa.
Bình bước đến ngồi xuống cạnh Huỳnh Hoa:
- Cứ tưởng em đang thả hồn tận đâu đâu không hay biết đến những chuyện xung quanh, nào ngờ vẫn biết là anh đến.
Huỳnh Hoa chỉ cười nhẹ không nói gì, cũng không quay lại nhìn anh.
- Sao lại trốn ra đây ngồi một mình, trông em có vẻ buồn. Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Huỳnh Hoa chỉ lắc đầu không phủ nhận cũng không xác nhận phán đoán của anh. Tứ Bình gằn giọng:
- Không cần phải che giấu, có chuyện gì cứ nói ra đi, biết đâu anh giúp được gì cho em.
Huỳnh Hoa thản nhiên:
- Em nào giấu anh chuyện gì đâu.
Tứ Bình liếc nhìn sang cô, trầm giọng:
- Em đang nói dối.
Huỳnh Hoa im lặng lần nữa không phản bác cũng không thừa nhận. Tứ Bình tiếp luôn:
- Em và Khắc Triệu đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Từ sáng cậu ta đã biến đâu mất, còn em lại ra đây ngồi một mình. Nói cho anh biết…
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Không có chuyện gì hết.
- Em đã không chịu nói vậy thôi anh không hỏi nữa. Khung cảnh Nam Sơn vốn đẹp, xuân sang lại càng đẹp hơn, em có thấy thế không?
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Ừm. Theo anh, xuân sang Tiên Sơn và Nam Sơn nơi nào đẹp hơn?
Tứ Bình trầm ngâm một lúc mới đáp:
- Nơi nào cũng đẹp cả. Bỗng dưng em nhắc đến Tiên Sơn khiến anh thấy nhớ sư phụ.
Tứ Bình thở dài buồn bã. Huỳnh Hoa cũng buồn giọng:
- Cả nghĩa phụ nữa, họ đã rời bỏ chúng ta thật rồi, đến nay cũng gần ngót mười năm rồi còn gì. Cũng ngần ấy thời gian em phải tự mình bước giữa dòng đời, cô độc, lẽ loi và khao khát tình thương.
- Bây giờ em đã tìm được những người thân của mình còn gì? Bao nhiêu đó đủ thấy em diễm phúc hơn anh rồi.
Huỳnh Hoa thở hắt ra một hơi dài.
- Tìm được thì sao? Gần hai mươi năm em và họ sống cách xa nhau, em lớn lên trong vòng tay xa lạ, họ dang tay ôm kẻ lạ người xa vào lòng để yêu thương. Giờ đây dẫu tìm thấy nhau nhưng khoảng cách giữa em và họ quá lớn, em vẫn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn. Cảm giác sợi dây thâm tình mỏng manh như sợi tơ có thể dứt đôi bất cứ lúc nào…
- Đó chỉ là cảm giác do em quá lo nghĩ mà thôi, em và cha mẹ đã được đoàn tụ cùng nhau lý nào lại dễ dàng phân ly lần nữa. Còn cảm giác vẫn thấy cô đơn trong vòng tay cha mẹ, có thể là do em đã lớn rồi nên ngoài tình thương của người thân ra em còn cảm thấy cần một thứ nữa đó là tình yêu. Nghe lời anh, mau mau tìm cho mình một tấm chồng đi, như vậy sẽ không còn cảm thấy thiếu vắng, cô đơn nữa.
- Anh…
Huỳnh Hoa muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô chỉ quay sang lạnh lùng nhìn anh rồi hướng ánh mắt xa xăm. Tứ Bình hơi sững sờ, cứ nghĩ cô sẽ phản ứng mạnh hơn hoặc đỏ mặt, cười thẹn hay cúi đầu. Đó là những hành động đáng lẽ của một cô gái đôi mươi khi nghe nhắc đến chuyện tình cảm. Nhưng với Huỳnh Hoa thì khác, có lẽ sau những chuyện đã xảy ra cô gần như trở nên tê dại không còn cảm giác gì nữa, ngoại trừ một chút ấm áp còn lại giữa con tim băng lãnh. Anh nói đúng cô đang cần một ngọn lửa giúp cô duy trì chút ấm áp cuối cùng của con tim mình.
Thấy Huỳnh Hoa như vậy, Tứ Bình vội nói sang chuyện khác:
- Nếu không nhắc thì quên bẵng, nhắc đến rồi thì nhớ ngay.
Huỳnh Hoa liếc mắt sang nhìn anh, dường như không có ý hỏi anh đang muốn nói chuyện gì. Tứ Bình tiếp luôn:
- Không biết em có còn nhớ những chuyện lúc nhỏ giữa chúng ta không, anh thì vẫn nhớ. Có lần em còn phó thác phận mình cho anh nữa đấy.
Huỳnh Hoa im lặng ra chiều suy nghĩ. Tứ Bình cười nói:
- Lúc đó em nói thế nào nhỉ? À là thế này… "Sơn ca ơi, anh đã nhận làm anh trai của em. Vậy sau này giúp em chọn chồng nha, anh chọn người nào em sẽ chịu người ấy."
Huỳnh Hoa cười:
- Tại lúc đó em ngỡ mình không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng cuộc đời được nữa nên…
- Anh vui lắm khi được em tin tưởng như thế.
- Thật không ngờ đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ.
- Nói đúng hơn là anh không thể quên vì đó là lần đầu tiên anh được người ta tin tưởng mình như vậy. Lúc đó anh còn trêu em "Nếu anh chọn lựa mãi không được người nào tốt và hợp với em, anh vào thay có được hay không?" Em đã phản đối kịch liệt, em nói anh đã là anh trai rồi không làm chồng em được.
Huỳnh Hoa cười khúc khích tiếp lời:
- Em còn nói, chồng là chồng, anh là anh, chồng và anh khác nhau xa lắm!
- Em mắng anh tham lam, cuối cùng anh phải nhượng bộ trước em.
Tứ Bình nói rồi không nén được bật cười ha ha. Tuổi thơ bỗng chốc hiện về, Huỳnh Hoa cũng cười, nụ cười không ngây ngô như trước nhưng vẫn còn đó nét hồn nhiên, ấm áp.
- Tuổi thơ thật tuyệt vời. Làm trẻ con thật vui vẻ hạnh phục, cứ vô tư nô đùa không lo thế sự, có lo chăng cũng chỉ là những thứ giản đơn vụn vặt, khi lớn lên nghĩ lại thấy thật buồn cười. Thật sự trên khắp thế gian này chắc không có tâm hồn nào sáng trong được như trẻ con, phải không Bình ca?
- Phải, trẻ con trong sáng, ngây thơ, hồn nhiên, vô tư lự…
- Ước gì ngay lúc này chúng ta được sống lại khoảng thời gian ấy, nếu có thể em không ước mình chóng lớn như ngày trước.
- Hả?
Tứ Bình thản thốt:
- Như vậy không được đâu, anh không mong một chút nào. Anh không muốn trông em nữa đâu, đến bây giờ anh vẫn còn sợ đây này. Chẳng dám mơ mình có thể sống lại tuổi thơ thêm lần nữa.
Huỳnh Hoa cười hỏi:
- Chẳng lẽ trông em khổ sở lắm sao, anh sợ đến thế à?
- Còn phải hỏi. Lúc đó em chỉ mới năm, sáu tuổi, tuy xinh xinh dễ thương nhưng thương không dễ chút nào. Chẳng những bướng bỉnh mà còn nghịch quá chừng, cả sư phụ và sư thúc còn sợ em nữa là.
Đang nói to ầm ầm chợt Tứ Bình kề tai Hoa nói nhỏ:
- Tính khí của em khi ấy cực kỳ đáng sợ đó.
Không hiểu sao Huỳnh Hoa lại cười. Tứ Bình tiếp luôn:
- Em đó… thân không nhìn thấy lại chẳng chịu để anh dìu, đi đâu cũng đi một mình. Anh đứng gần một chút là em nổi cáo đánh nhau với anh. Em không chịu để anh giúp bất cứ chuyện gì. Thà rằng chịu té sưng gối, u trán, bầm tím cả người. Em té đã đành, anh lại bị sư phụ lôi ra đánh cho một trận nhừ thân, đúng là oan uổng.
- Chắc là anh tức em dữ lắm.
- Ừ thì, lúc bị đánh anh rất tức em, nhất là khi đang bị đánh lại thấy em cười, cười một cách mỉa mai nữa chứ. Nhưng anh quên ngay sau đó, chắc tại vì tâm tính trẻ con dễ giận mau quên là vậy. Nhưng có một điều anh tức mãi không quên được là em quá bướng không cho anh giúp em làm gì cả.
- Vậy sao?
- Ban đầu gặp nhau bảo chưa quen nên em không chịu để anh giúp đã đành. Sau đó dù đã làm hòa nhau, em chịu nói chuyện với anh nhưng vẫn không bao giờ chịu cho anh dìu đi. Nên ngày nào cũng té u đầu, tím chân,… Anh là người được giao nhiệm vụ băng bó thương tích cho em, ngày nào cũng phải băng vết thương mới, em đau lại đè anh ra cắn. Anh mệt muốn khờ người với em luôn. Bởi vậy, bây giờ bảo anh phải sống lại những ngày tháng đó anh thà chết cũng không chịu.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Tất cả mọi thứ bây giờ chỉ còn là quá khứ, chỉ có thể gọi là kỉ niệm. Dù muốn hay không thời gian cũng không quay ngược.
- Ừ, tất cả chỉ còn là kỉ niệm, một quá khứ vui tươi. À, còn lời hứa tìm lang quân cho em ngày đó giữa chúng ta… bây giờ anh có cần thực hiện nữa không?
Huỳnh Hoa cười cười:
- Người đó em đã chọn rồi, không phiền đến ca ca nữa đâu. Anh hãy dành thời gian đi tìm một nửa của mình đi là hơn.
Tứ Bình cười:
- May thật.
- Hửm?
- Nếu em vẫn khăng khăng đòi anh giữ lời hứa thì thật là thảm. Chọn người không tốt, không vừa mắt em lại oán trách anh…
- Anh làm như em là cực hình của anh không bằng vậy.
- Đúng quá còn gì!
- Anh…
Huỳnh Hoa quắc mắt nhìn an. Tứ Bình bật cười. Hoa cũng cười nhưng giọng cô lại lạnh tanh:
- Đã vậy kể từ nay em sẽ bám lấy anh cho anh ngày nào cũng chịu cực hình. Thử xem anh chịu nổi em không cho biết.
- Đừng làm anh sợ anh bỏ chạy đó.
Huỳnh Hoa cười khúc khích, cơn gió chiều nào mang hương hoa cỏ vụt qua. Huỳnh Hoa nhắm mắt ngửa mặt hít hơi sâu làn không khí thơm tho. Cô không biết ánh mắt Tứ Bình nhìn cô từ bao giờ trở nên vô cùng tha thiết.
- À, Huỳnh Hoa này, từ sớm đến giờ cha em tìm em dữ lắm đấy.
Huỳnh Hoa quay sang nhìn anh ngơ ngác hỏi:
- Tìm em, có chuyện gì sao?
- Anh không rõ. Có vẻ như đại nhân muốn tìm Khắc Triệu, nhưng cậu ta đã chạy đâu mất, bỏ bê tất cả công việc. Đại nhân đến thư phòng tìm em cũng không thấy, dường như ông hơi giận. Cha em gọi hết người hầu ra, có người nói sáng sớm Khắc Triệu đã ra ngoài, sau đó không lâu thì em cũng rời phủ. Đại nhân cho người đi tìm hai người, anh được lệnh đi tìm em. Theo cảm tính anh ra đây thì gặp được em. Nói thật cho anh biết, giữa em và Khắc Triệu đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Huỳnh Hoa vẫn phủ nhận:
- Không có gì.
- Em chắc chắn rằng mình nói thật?
Huỳnh Hoa im lặng không trả lời anh. Cô vốn dĩ không muốn giấu anh điều gì vì từ rất lâu rồi cô xem anh như một người thân. Nhưng trong chuyện này cô cảm thấy mình không nên nói ra vì nó liên quan đến danh dự của người khác, một người cô xem như một người bạn, một người anh. Bình thấy cô im lặng cũng lặng im không hỏi nửa. Lúc lâu sau Huỳnh Hoa chợt, thấp giọng gọi anh:
- Bình ca.
- Hửm?
- Tất cả đàn ông trên thế gian này đều tham lam chăng?
- Tham gì?
- Công danh, bạc tiền, dục tình?
Tứ Bình im lặng, câu hỏi của cô có chút bất ngờ, nhất thời anh không biết phải trả lời sao cho đúng. Huỳnh Hoa hỏi xong cũng lặng im chờ đợi. Đỉnh Nam Sơn chỉ còn tiếng gió reo vi vút. Lúc lâu sau, Bình mới khẽ giọng đáp lời cô:
- Công danh và tiền bạc đối với đàn ông gần là như thước đo hạnh phúc cả đời sau này của họ với người con gái mà họ yêu thương. Bởi một gia đình cần có nền tảng mới có được hạnh phúc trọn vẹn. Nên những ai có hoài bão tiến thân lập nghiệp bằng con đường chân chính, chúng ta phải trân trọng họ. Còn… tình, nó là bản chất tồn tại của nhân gian, nhân gian muốn tồn tại không thể thiếu tình. Tất cả chúng ta đều được sinh ra do tình, em cũng vậy và anh cũng vậy.
- Điều đó em biết chứ.
- Nhưng không phải ai trên đời này cũng tham muốn những thứ ấy. Trên đời này còn có rất nhiều tấm chân tình, yêu trong câm lặng âm thầm. Yêu đơn giản chỉ muốn người mình yêu được hạnh phúc, không nhất thiết phải có được nhau.
- Để được danh cao thượng sao? Hay không tự tin vào bản thân mình nên lựa chọn lặng im mãi mãi?
- Không phải. Đó là khi người ta biết thế nào là ái tình nhưng lại biết người họ yêu không thể thuộc về mình. Họ biết dù họ dang tay ra có thể giữ người kia nhưng đó chỉ là thể xác chứ không phải trái tim người ấy. Tay trong tay mà không có chút cảm giác ấm áp thì có nhau để làm gì?
***
Trời vào khuya, một quán rượu nhỏ phía tây Nam Sơn trấn vẫn còn sáng đèn trong khi mọi nhà đều tắt đèn đi ngủ. Ngôi quán nhỏ ấy sáng nay gặp được một vị khách, gã vừa vào đã gọi rượu rồi uống miết đến khi gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại gã lại gọi rượu, chủ quán không mang ra gã đập bàn đập ghế. Gã uống đến say mềm vẫn còn gọi rượu. Trời đã rất khuya rồi nhưng gã vẫn chưa chịu đi, chủ quán năn nỉ, mắng chửi xua đuổi thế nào gã vẫn nằm lì ở đấy không chịu rời đi cho người ta đóng cửa ngủ. Vợ chồng chủ quán hết cách chỉ còn biết đứng nhìn gã cứ nốc rượu như nước lã. Tiền gã đưa cho họ ban sáng so với số rượu gã uống chả thấm vào đâu đã vậy miệng cứ kêu ầm ầm:
- Mang rượu ra đây, nhanh lên. Không mang ra ta phá nát cái quán này.
Vợ chồng lão chủ hoảng quá, van xin:
- Đại gia xin đừng phá quán, ông uống sạch rượu có trong quán chúng tôi rồi…
- Hết rượu rồi à, ta không cần biết các người làm cách nào, mau tìm rượu cho ta.
Lão chủ ấp úng:
- Nhưng bây giờ trời đã khuya lắm rồi.
Gã say lè nhè:
- Muốn đóng cửa à, vậy thì ta đập nát cái quán này, ngày mai các người có thể đóng cửa rồi nghỉ luôn.
- Đại gia xin đừng mà.
- HẠ KHẮC TRIỆU.
Âm thanh lạnh lùng từ đâu cất lên, gã say quay nhìn về phía có giọng nói phát ra, một vóc dáng yêu kiều rất đỗi thân quen. Nhưng người đó là ai, có quen với hắn sao, hắn chớp chớp mắt nhìn cho thật kỹ. Cuối cùng gã nhận ra, lè lè gọi:
- Tiểu… tiểu thư.
Người đàn ông say mèm cố đứng lên nhưng không đứng vững, gã vừa đứng lại té ngồi xuống ghế. Gã chính là bộ đầu của Hồ phủ - Hạ Khắc Triệu. Người đứng trước mặt gã bây giờ chính là con gái của đương nhiệm tổng đốc Quyển Nam Hồ Kỳ - Hồ Lệ Quyên. Cô lại cất giọng lạnh lùng:
- Hạ Khắc Triệu, thật tiếc cho anh. Đường đường là một đấng nam nhi, dám làm lại không dám chịu, không dám đối diện với tôi. Thì ra suốt ngày hôm nay anh biến mất chính là trốn vào chỗ này để chè chén đến say mèm. Thật chẳng còn ra thể thống gì nữa. Tôi thật sự không thể tin được anh lại có thể trở nên như thế này.
Khắc Triệu quát ầm lên:
- Cô cứ mặc tôi, cô về đi. Tôi uống rượu tôi say sưa không liên quan gì đến cô, cô về đi.
Huỳnh Hoa cũng quát lên:
- Tại sao phải say, say thì có ích gì?
Khắc Triệu lè nhè:
- Say thì có ích gì, tôi không biết, tôi chỉ muốn quên. Tôi không muốn chấp nhận sự thật, tôi không muốn nhớ câu trả lời của cô ngày hôm đó.
- Vậy anh đã quên được hay chưa?
Khắc Triệu hét lên:
- Không liên quan đến cô, cô về đi, tôi không cần cô thương hại cho tôi.
- Đứng lên đi về ngay cho tôi, cha tôi đang tìm anh đó.
Huỳnh Hoa giằng vò rượu ra khỏi tay Khắc Triệu, quát lên:
- Đừng uống nữa, thứ này uống nhiều không tốt đâu.
Khắc Triệu bật cười, cười cuồng dại rồi cất giọng lè nhè:
- Quan tâm tôi à? Tôi không cần. Tôi trở thành như thế này là vì ai, tôi say sưa thế này là vì ai kia chứ…
Huỳnh Hoa hừ giọng cắt lời:
- Anh nói cứ như là vì tôi vậy. Anh đừng quên mọi chuyện là do anh gây ra, tôi không làm gì hết. Anh quay về ngay cho tôi, cả núi công việc đang chờ anh giải quyết kia kìa. Xong rồi muốn làm gì thì làm tôi không quản nữa.
Khắc Triệu vừa lè nhè vừa xua tay:
- Tôi không về, cô về đi, đi đi…
Huỳnh Hoa khoanh tay đứng nhìn Khắc Triệu. Anh lại bưng rượu lên định uống, Huỳnh Hoa vươn tay ra giật lấy. Khắc Triệu hướng đôi mắt đỏ ngầu vì rượu nhìn cô:
- Sao vậy, sao cô không về đi, ở đây đâu có gì vui.
- Tôi ở đây chờ xem bao giờ anh mới chịu về.
- Cô không sợ tôi lại làm hại cô sao?
- Nếu anh có thể thì làm thử tôi coi. Hừ, bây giờ đã quá canh ba rồi, có về không thì bảo, cho chủ quán người ta đóng cửa nghỉ ngơi nữa.
Khắc Triệu vẫn lè nhè:
- Cô về trước đi rồi tôi sẽ về sau.
Huỳnh Hoa chỉ tay ra cửa lạnh giọng:
- Mau đứng lên, ra cửa, đi về cho tôi.
Trong lời nói của cô như mang một uy lực kinh người khiến Khắc Triệu không thể không làm theo. Anh đứng lên xiêu vẹo bước đi. Huỳnh Hoa quay lại vợ chồng chủ quán nãy giờ vẫn đứng nhìn hai người bọn họ. Hoa dịu giọng:
- Thật tình xin lỗi, người nhà của tôi đã làm phiền các vị quá. Không biết tiền rượu anh ta uống là bao nhiêu.
Lão chủ định trả lời thì vợ ông xen vào:
- Năm… năm mươi lượng.
Ông lão kéo tay bà:
- Bà à…
Bà lão véo tay chồng, nói nhỏ:
- Tôi tính chung với tiền cậu ta đập bàn ghế nữa…
Ông chồng khẽ giọng:
- Nhưng mà…
Huỳnh Hoa thấy vợ họ như vậy cũng không nói gì. Cô lấy trong người ra nén vàng đặt lên bàn, dịu giọng:
- Đây là một trăm lượng, hai người cứ giữ hết đi.
Cô nói rồi quay ra đi thẳng, bà chủ quán nhìn theo ngơ ngác. Dưới anh trăng đêm, bên ngoài cửa quán có hai bóng người ngã thật dài trên mặt đất. Một chiếc bóng cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, một chiếc bóng mảnh mai, y phục phất phơ theo từng cơn gió. Khắc Triệu và Huỳnh Hoa một trước một sau cứ thế chầm chậm bước đi. Bước chân anh nghiêng ngả còn cô chậm rãi vô hồn.
Huỳnh Hoa khẽ hít hơi sương đêm lạnh giá, cô biết anh yêu cô, cô rất cảm kích anh vì những ngày qua đã làm mọi cách để cô cảm thấy vui, thậm chí làm trò cho cô bật cười. Nhưng con tim có lý lẽ riêng của nó, cô xem anh chỉ như một người anh tốt nhưng anh lại yêu cô sâu đậm. Như Kim Khánh ngày trước, không có được cô, anh toan chiếm đoạt, cô không thích loại đàn ông như vậy, nhưng anh lại làm như vậy. Nhưng không hiểu sao cô không cảm thấy căm ghét anh, khi nhìn anh trở nên như thế này cô chỉ thấy có chút gì đó xót xa.
Khắc Triệu đang mơ màng bước đi bất ngờ cảm thấy như có ai đó kéo mạnh một cái ra sau. Anh bừng tỉnh nhìn kĩ lại mới nhận ra phía trước là vách tường cao to của căn nhà nào đó. Anh nghiêng mặt nhìn lại ngay lập tức gạt mạnh cánh tay đang giữ anh ra:
- Mặc tôi.
Và rồi anh nghe có giọng nói rất dịu dàng:
- Tại sao lại phải khổ như thế, sao phải tự hành hạ mình như thế.
Khắc Triệu không biết. Anh muốn đi thật nhanh để thoát khỏi ánh mắt của con người kia nhưng bước chân anh cứ loạng choạng không tự chủ. Sương đêm càng lúc càng xuống lạnh, chưa bao giờ anh thấy tái tê như bây giờ. Muốn gào to, muốn bật khóc nhưng mọi thứ cứ nghẹn lại. Cơn say hành hạ, cái lạnh của đêm khiến anh chỉ muốn lăn ra và ngủ ngay để quên cả chính mình là ai.
Và rồi anh cảm thấy có cái gì âm ấm phủ lên lưng mình, cái ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cơn buồn ngủ cũng kéo về nhanh chóng không thể nào cưỡng lại. Ý thức chìm hẳn vào trong cơn buồn ngủ, Khắc Triệu chỉ còn nhớ là mình đã gục xuống. Sau đó thì…
***
Tiếng gà báo sáng Huỳnh Hoa bật dậy vươn vai, cô ngồi tọa công một chút rồi khoác thêm chiếc áo và bước ra ngoài. Có tiếng chào:
- Chào buổi sáng nhị tiểu thư.
Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu. Khi đi ngang qua dãy hành lang trung viên (vườn hoa giữa phủ) cô thấy cha mình đang đang luyện kiếm buổi sáng. Ngày nào ông cũng luyện kiếm