Huỳnh Hoa vừa dứt tiếng điểm nhẹ chân xuống đất tung người lao vào giữa vòng chiến. Tên sử dụng côn đang ra chiêu định đánh vào Dương Long thấy Hoa xuất hiện liền trở tay đánh mạnh về phía cô. Hoa nhẹ nhàng tránh khỏi cùng lúc vương tay ra chộp lấy đầu côn y đang cầm. Cô phát lực ra tay, vừa chạm lực đạo hùng mạnh của cô gã đó lập tức kinh hoảng vội buông tay để tránh bị nội thương. Tay phải đoạt côn tay trái của Huỳnh Hoa đồng thời phất ra, luồng kình phong mạnh mẽ đẩy gã dùng côn ban nãy phải bật lùi về sau hơn năm bước.
Ngay sau đó Huỳnh Hoa xoay tay, đoạn côn vừa đoạt được từ tay gã kia đánh thẳng vào vũ khí một tên đồng bọn của gã. Lực cô đã mạnh, cây côn lại nặng, vũ khí tên kia rời tay bay cắm vào vách quán. Hai kẻ khác lập tức lao đến vung vũ khí tấn công, Huỳnh Hoa ném đoạn côn trúng vào tay một kẻ đang giao thủ với Long, vũ khí y rời tay cùng cây côn bay ra quãng xa rơi xuống đất.
Huỳnh Hoa cười nhẹ vươn hai tay không cùng lúc chộp hai vũ khí hai kẻ tấn công mình đồng thời hất mạnh. Hai kẻ ấy nghe nguồn nội lực ồ ạt lấn áp vào người vội buông vũ khí lùi lại, chúng không ngờ lực đạo Huỳnh Hoa đẩy ra quá mạnh, chúng tuy buông tay vẫn không chững lại được toàn thân bị nâng bỗng văng bật ra sau. Lúc không tự chủ hai kẻ đó va vào thứ gì đó, thứ đó bật ngay ra sau, khi định thần lại mới biết thứ nằm bên dưới là đồng bọn của mình.
Cả bọn bò dậy dùng tay không nhào lại tấn công. Huỳnh Hoa hừ giọng, thủ trảo vươn ra, sau một thoáng cả bọn năm tên bị Huỳnh Hoa túm lấy ném vào góc nhà, té chồng lên nhau thành một đống. Từ nãy đến giờ Dương Long đã lùi ra để Huỳnh Hoa thỏa thích vui chơi. Thấy cô hạ xong bọn người kia anh chỉ cười nhẹ, anh biết bọn người này đối với Huỳnh Hoa cầm cự được bao nhiêu đó hẳn cô đã rất nương tay rồi!
Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn bọn người kia đang kinh hoảng lồm cồm bò dậy, cao giọng hỏi:
- Thế nào, từ nay chừa thói ăn quỵt lại còn hóng hách không thì bảo.
- Dạ dạ xin chừa, xin nữ hiệp tha mạng.
- Gì mà nữ hiệp?
- Dạ, dạ xin tiểu thư tha mạng.
- Gì mà tiểu thư, ta là chủ của quán trọ này, lũ quỷ các ngươi trông mặt cho kĩ vào, rồi sau này chớ đến ghẹo gan bổn cô nương.
Bọn năm người dập đầu rối rít kêu lên:
- Dạ, dạ, xin cô chủ tha mạng cho.
- Ta không giết các ngươi, nhưng tội sống không thể tha.
Tất cả dập đầu:
- Cô chủ sai gì chúng tôi cũng làm, bảo gì tôi cũng nghe, chỉ xin tha mạng.
- Mấy hôm nay các ngươi đã ăn uống thỏa thích lại đập phá chán chê rồi… giờ thì trả tiền lại đây!
- Vâng, vâng, bao nhiêu thưa cô chủ.
- Ngoan vậy tốt đó.
Hoa tủm tỉm cười xòe bàn tay đưa ra trước mặt chúng, chúng ngây người ra. Hoa nghiêm mặt, chúng rối rít:
- Dạ… là năm lượng ạ?
- Không phải?
- Là… năm chục lượng?
- Là năm trăm lượng.
Tên được gọi đại ca mau mau lấy tờ ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Hoa rồi khép nép nhìn cô dò ý. Huỳnh Hoa nhếch môi gằn giọng:
- Là mỗi tên năm trăm lượng, năm tên là hai ngàn năm trăm lượng, mau lên!
- Dạ, dạ…
Chúng quýnh quáng làm theo lời “bà chủ quán”. Huỳnh Hoa cầm xấp ngân phiếu cau mày:
- Có tiền đầy túi lại giở bài ăn quỵt đáng đánh đòn hay không đây?
- Dạ đáng!
- Một tên bao nhiêu roi?
- Một roi.
- Cái gì?
- Tùy bà chủ.
- Mười roi một tên! Đại Hắc lấy roi ra đây cho ta.
- Tuân lệnh!
- Cậu đánh cho chúng mỗi tên mười cây cho ta.
- Dạ.
Đại Hắc chạy vào trong vác khúc cây vừa to vừa dài chạy ra, mấy tên kia ngoác miệng kinh hoàng. Huỳnh Hoa quát lên:
- Đánh chúng cho chừa thói quỵt nợ.
Đại Hắc lập tức làm theo. Năm tên ăn quỵt bị đánh la ầm lên. Bị đánh xong, cả năm tên nhìn Huỳnh Hoa dò xét:
- Xong rồi, cô chủ cho chúng tôi đi được chưa ạ?
- Không được đi. Muốn rời khỏi đây… phải bò ra!
Bọn năm người đưa mắt nhìn nhau rồi mau lẹ bò ra cửa quán chuồn thẳng. Hoa quay lại Đại Hắc đưa cho anh xấp ngân phiếu:
- Một phần sửa lại các bàn ghế đã gãy, xây cất thêm mười phòng cho quán trọ, còn lại anh em chia nhau.
- Đa tạ đại tỷ.
- Bây giờ cũng gần tối rồi, ta phải về, sau này quán trọ có xảy ra bất cứ chuyện gì phải lập tức báo cho ta, biết không?
- Vâng!
- Long ca, sắp tối rồi, mình về thôi.
- Ờ.
Cả hai cùng rời Việt Xuân Yên, cưỡi ngựa sóng đôi bên nhau. Long chép miệng:
- Năm tên đó võ công cũng khá đấy chứ.
- Mặt mày cũng sáng sủa lại đi ăn quỵt lại còn làm giọng ta đây giỏi võ, muốn đánh ai thì đánh, đập phá gì thì tự nhiên đập phá, thật là đáng ghét.
- Bị một vố này chắc bọn chúng không dám bén mảng đến nữa đâu.
- Cũng không hẳn, nếu chúng tìm thêm được viện binh thì không ngần ngại đối đầu lại chúng ta đâu.
- Vậy thì quán trọ gặp nguy mất.
- Bởi vậy em mới bảo Đại Hắc, là nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải cho em hay.
- Trời sắp tối thật rồi!
- Về mau thôi.
Hoa thúc ngựa phi nhanh. Long cũng thúc ngựa phi mau theo. Đôi ngựa lao vút đi giữa ánh vàng nhàn nhạt của hoàng hôn. Về đến nơi thì trời cũng vừa tối hẳn, Huỳnh Hoa vừa bước vào cửa Thập Toàn từ trong chạy ào ra kêu lên:
- Nhị tỷ về rồi, thật là hay.
Hoa ngạc nhiên:
- Có chuyện gì?
- Nhị tỷ hãy vào xem đại ca đệ, anh ấy…
- Minh Minh thế nào?
- Tự dưng anh ấy phát sốt, sốt rất cao, mê man. Bình ca thì từ sớm đã ra ngoài…
- Được rồi, để tỷ vào xem.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa lao vào nhà. Trong phòng Hồ Kỳ và Kim Cúc đang lo lắng ngồi cạnh Minh Minh. Huỳnh Hoa đặt tay vào cổ và lên trán anh, quả nhiên anh sốt rất cao. Hoa quay sang mọi người dịu giọng:
- Mọi người cứ đi nghỉ, Minh Minh có con lo rồi, không sao đâu.
Hồ Kỳ, Kim Cúc chần chừ một lúc cũng rời khỏi. Thập Toàn và Dương Long vừa lúc chạy theo vào. Dương Long lo lắng hỏi:
- Minh Minh thế nào?
- Chỉ sốt cao, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi bị thương, không việc gì đâu. Anh và tam đệ cứ về nghỉ ngơi. Đêm nay… em ở lại đây với Minh Minh.
Dương Long gật đầu cùng Thập Toàn rời khỏi. Huỳnh Hoa lấy trong người ra lọ thuốc, đưa lên miệng hớp một ngụm rồi cúi xuống luồn tay qua gáy Minh nhẹ nâng đầu anh lên. Sau đó cô cúi xuống, cách nhanh nhất, dễ dàng nhất cho người bệnh đang mê man uống thuốc là dùng mồm để mớm.
Xong, Huỳnh Hoa đứng lại lặng nhìn Minh chìm sâu trong giấc ngủ mê. Một thời con tim đa tình của cô đã vì anh mà rung động, sau bao biến cố rồi rời xa, mọi thứ đang dần chìm vào quên lãng thì lại gặp nhau trong cảnh ngộ này. Vừa rồi khi đôi môi chạm lại đôi môi, Huỳnh Hoa bất giác nhớ về một thời quá khứ nồng nàn và ấm áp. Nhìn trở lại anh lúc này, tiều tụy, xác xơ, Huỳnh Hoa không nén được nỗi xót xa. Tiếng thở dài bật lên giữa đêm đen tịnh mịch.
Uống thuốc xong, cơn sốt của Minh Minh hạ dần. Hơn một canh giờ trôi qua, Huỳnh Hoa đặt tay lên trán anh thấy nhiệt độ trở lại bình thường cô mới thở phào nhẹ nhõm. Huỳnh Hoa ngồi bên cạnh Minh Minh, thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Nửa khuya, anh cựa mình tỉnh dậy, trong cơn mơ màng anh nói muốn uống nước. Huỳnh Hoa rót tách nước rồi nhẹ đỡ anh ngồi dậy kề tách nước vào môi anh, Minh Minh hớp được vài ngụm lại ngã người vào lòng Huỳnh Hoa ngủ thiếp đi. Cô nhẹ đặt anh nằm xuống, kiểm tra thân nhiệt anh lần nữa, thấy nhiệt trong cơ thể anh đã hoàn toàn trở lại như trước cô mới an tâm ngồi dựa lưng vách, khẽ nhắm mắt lại.
Vừa khép mắt Huỳnh Hoa nghe như có tiếng ai đó gọi mình, nửa như gần nửa như xa:
- Quyên nhi, Quyên nhi.
Huỳnh Hoa nhẹ nhàng mở mắt nhìn quanh tìm kiếm xem ai vừa mới gọi mình. Cô thấy cánh cửa phía trước nhẹ nhàng mở ra và một người bước vào phòng. Bóng dáng đó ban đầu hơi mơ hồ nhưng khi đến gần hơn Huỳnh Hoa có thể nhìn rõ dung mạo người đó. Huỳnh Hoa mừng rỡ kêu lên:
- Nghĩa phụ!
- Bấy lâu con gái khỏe không?
- Dạ, con rất khỏe.
- Con đã tìm được cha mẹ mình rồi phải không?
- Dạ, phải.
- Ta chúc mừng con!
- Nghĩa phụ người cũng khỏe chứ?
Người đang đứng trước mặt Huỳnh Hoa chính là Minh Tâm, người cha nuôi hết mực yêu thương cô ngày trước. Trong cả một đời phong ba lang bạt, có lẽ người nghĩa phụ này là người Huỳnh Hoa yêu thương kính trọng nhất trong tất cả những người thân thuộc của cô.
Chợt Minh Tâm bật cười. Huỳnh Hoa kinh ngạc hỏi:
- Nghĩa phụ cười gì ạ?
- Ta vui vì xa cách bấy lâu mà con gái vẫn còn nhớ đến ta.
- Đối với con, người có ân tái tạo, ân sâu đó suốt đời con làm sao có thể quên. Mà… người chưa trả lời câu hỏi của con, người dạo này có được khỏe hay không?
Minh Tâm xoay người một vòng rồi âu yếm nhìn con gái sau đó đưa tay vỗ vào ngực mình “bình bình”, cười nói:
- Con xem ta thế này là người khỏe mạnh hay đau yếu nào?
- Thấy người khỏe như vậy con rất vui.
Minh Tâm cười hiền:
- Xa cách mấy năm đã lớn thế này rồi à? Có lẽ gả chồng được rồi. Tiếc là ta không diễm phúc dự hôn lễ của con gái.
Minh Tâm nói rồi cất tiếng thở dài. Quyên khinh ngạc:
- Sao vậy nghĩa phụ, người lại phải đi đâu nữa à? Xa cách bấy lâu, mới được gặp nhau, người định không ở bên con thêm thời gian nữa hay sao?
- Ta cũng muốn lắm, nhưng không thể con gái à! Hôm nay, ta đến tìm con có đến hai mục đích, thứ nhất là thăm con, thứ hai là nhờ con đặt tên cho ta.
Hoa nghe xong kinh ngạc hỏi lại:
- Người vừa nói gì thế, con không hiểu, hay con nghe nhầm? Đặt tên…
- Con không nghe nhầm đâu!
- Người nhờ con đặt tên cho người?
- Đúng vậy…
- Nghĩa phụ, người nói vậy là có ý gì?
Minh Tâm nở nụ cười buồn:
- Thật ra thì ta đã không còn là kẻ sống trên dương thế. Đối diện con đây chỉ là hồn phách tinh anh. Ta lại sắp phải đầu thai chuyển thế làm người.
- Đầu thai chuyển thế…
Đúng rồi, Huỳnh Hoa nhớ trước đây nghĩa phụ đã bị Xích Hoằng giết hại, chính tay cô thiêu xác của ông.
- Trên đường đi ngang qua đây ta ghé vào thăm con tiện nhờ con một việc, là hãy đặt tên cho ta, là Minh Tâm! Ta muốn kiếp sau ta cũng được mang cái tên này, cái tên mà trước kia sư phụ đặt cho ta với mong ước lương tâm ta trong sáng và ta đã được sống một kiếp người không thẹn với lòng. Ta mong kiếp sau của mình cũng được như thế nên đến nhờ con giúp ta giữ lại cái tên Minh Tâm cho kiếp sau của mình. Hy vọng kiếp sau, tâm hồn của ta cũng được cái tên ấy soi đường mở lối, sống một đời không thẹn với lòng. Quyên nhi hứa với ta!
- Vâng, con hứa.
- Ta cảm ơn con.
- Nghĩa phụ đừng nói vậy, con…
Hoa chưa kịp hết ý Minh Tâm đã cướp lời:
- Đã đến lúc ta đi rồi, không thể nói chuyện nhiều với con được. Quyên nhi, lời hứa vừa rồi con nhớ đừng quên.
- Vâng!
- Lời cuối cùng ta chúc con và người con yêu thương được dày duyên mai trúc, hạnh phúc trăm năm. Thôi ta phải đi, từ biệt tại đây!
Câu cuối cùng của Minh Tâm vừa dứt bóng ông đã mờ đi như sương khói, rồi vụt biến tan như làn gió thoảng. Hoa định gọi theo thì giật mình tỉnh giấc, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, đã lâu rồi cô mới mơ thấy lại nghĩa phụ của mình. Huỳnh Hoa ngẩn người nhớ lại những lời ông nói trong mơ, sao lại là từ biệt, đặt tên là như thế nào. Huỳnh Hoa mơ hồ không hiểu.
Ngồi ngẫm nghĩ một lúc Huỳnh Hoa đưa tay sờ lên trán Minh Minh, cơn sốt hoàn toàn biến mất. Bên ngoài có tiếng gà báo sang canh, Huỳnh Hoa vươn vai đứng dậy trở về phòng. Trời sáng hẳn, Minh Minh bừng tỉnh giấc thấy mẹ và em trai đều có mặt trong phòng, ai cũng lo lắng nhìn mình.
Huỳnh Hoa từ ngoài bưng chén thuốc và điểm tâm sáng vào, cười hỏi:
- Minh ca, anh thấy trong người thế nào rồi, còn thấy khó chịu không?
Minh khẽ lắc đầu:
- Không có!
- Vậy thì tốt rồi! Ăn sáng và uống thuốc thôi!
Kim Cúc dịu giọng:
- Quyên nhi, để cho dì.
Huỳnh Hoa cười tươi đưa chén thuốc và thức ăn sang cho Kim Cúc. Thập Toàn đỡ Minh ngồi dậy cho mẹ đút thuốc cho anh. Huỳnh Hoa vừa đưa tay lấy đỉnh xông hương định mang đi đổi thì từ ngoài Trọng Nghĩa chạy ào vào, kêu lên:
- Tiểu thư ơi tiểu thư, xin cứu mạng!
Hoa giật mình:
- Cứu mạng ai? Đã xảy ra chuyện gì?
- Phương Nhi… hãy cứu lấy mẹ con cô ấy!
- Phương Nhi bị làm sao?
- Ban nãy khi thức dậy cô ấy đang định ra ngoài ăn sáng thì bỗng dưng thấy đau bụng, càng lúc càng đau dữ dội hơn, không đi được. Đệ không biết cô ấy bị gì nữa, tiểu thư hãy đến xem giùm.
Những người trong phòng nghe Trọng Nghĩa nói thì hơi hoảng chỉ mình Huỳnh Hoa chớp chớp mắt, cười nói:
- Ngốc à, Phương Nhi sắp sinh đó, còn không đi gọi bà đỡ về?
Trọng Nghĩa ngoác miệng kinh ngạc hỏi:
- Như thế là sắp sinh à?
Huỳnh Hoa quát lên:
- Còn đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì. Mau đi gọi bà đỡ về.
- Nhưng đi đâu để gọi về, đệ đâu biết bà đỡ ở đâu. Tiểu thư tỷ… hãy giúp giùm luôn có được hay không, tiểu thư là đại phu mà?
- Trước giờ ta có đỡ đẻ lần nào đâu, chỉ mới học trong sách thôi á!
- Nhưng Phương Nhi sắp chịu không nổi rồi.
- Được rồi. Theo ta.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa phóng người ra khỏi phòng, Trọng Nghĩa cũng vội vàng chạy theo. Minh Minh nghe vậy kinh ngạc hỏi:
- Phương Nhi đã thành gia lập thất rồi à?
Thập Toàn gật đầu:
- Tỷ ấy và Trọng Nghĩa đã thành đôi rồi, đứa con này là đứa đầu lòng của họ.
Minh Minh nghe vậy mỉm cười:
- Vậy là cô ấy tìm được hạnh phúc của mình rồi. Thật may hôn sự ngày trước không thành nếu không cô ấy đã phải chịu khổ cả đời.
Kim Cúc nén tiếng thở dài. Thập Toàn cười nói:
- Đại ca đã uống thuốc rồi hãy nằm nghỉ đi nhé. Mẹ, chúng ta cùng qua xem Phương Nhi sanh trai hay gái đi!
- Ừm, Minh nhi, con hãy từ từ tịnh dưỡng đi nhé.
- Dạ.
***
Phía trước gian phòng của Phương Nhi, có khá đông người đi đi lại lại. Ai nấy đều lo lắng căng thẳng. Khi Thập Toàn và Kim Cúc đến nơi thì thấy Hồ Kỳ và Hải Bằng cũng có mặt nơi đó. Thập Toàn lo lắng hỏi:
- Nghĩa ca, Phương Nhi tỷ tỷ sao rồi?
Trọng Nghĩa lắc đầu:
- Không biết nữa, tiểu thư vừa đến lập tức đuổi tất cả ra, rồi đóng cửa lại chỉ cho mấy nữ hầu vào…
Lúc sau, bên trong có tiếng khóc trẻ con vọng ra, Trọng Nghĩa lập tức nhảy cẫng lên mừng rỡ. Không chỉ mình Trọng Nghĩa vui mừng, mọi người có mặt ở đây ai nấy đều thở phào, đôi môi nở cụ cười tươi. Lúc sau nữa đứa bé nín khóc, mọi người trở lại trạng thái lo lắng ban đầu. Và rồi cánh cửa bật mở, Huỳnh Hoa cao giọng gọi:
- Mọi người có thể vào.
Trọng Nghĩa là người đầu tiên chạy ào vào. Thấy Phương nhi nằm im lặng thì lo lắng:
- Phương Nhi… làm sao vậy?
Huỳnh Hoa bế đứa bé được bọc trong chéo vải bông, nghe Nghĩa hỏi không nén được bật cười:
- Ngốc à, vợ cậu mới sinh nên mệt, ta bảo nhắm mắt dưỡng thần chứ có làm sao đâu mà phát hoảng.
Trọng Nghĩa quay lại nhìn Huỳnh Hoa, gương mặt đỏ ửng lên. Huỳnh Hoa cười hiền:
- Cũng may Phương Nhi sinh không khó nên mẹ tròn con vuông rồi. Trọng Nghĩa chúc mừng cậu đã được làm cha, này bế con cậu đi, cẩn thận đó.
Đứa bé trong tay Huỳnh Hoa đang nằm im ngủ một cách ngon lành. Cô chuyền tay sang cho Nghĩa, anh vừa bế vào lòng đứa bé lập tức giẫy giụa khóc tướng lên. Trọng Nghĩa rối bời, kêu:
- Tiểu thư… làm… làm sao giờ…?
Hoa cười khúc khích:
- Ôi, cha vụng về quá nên không chịu rồi, đưa đây cho ta.
Trọng Nghĩa trao đứa bé lại cho Huỳnh Hoa. Cô bế lên tay nhẹ nhàng đung đưa, chỉ một lúc đứa bé không khóc nữa. Trọng Nghĩa gải gải đầu:
- Sao… sao kỳ vậy?
Nhi mở mắt nhỏ giọng hỏi:
- Nghĩa ca, con mình là trai hay gái vậy?
Trọng Nghĩa mới ào vào, vừa ẳm con lên nó đã giẫy giụa gào khóc nào biết trai gái, anh đưa mắt nhìn Hoa có ý hỏi, anh cũng đang thắc mắc. Huỳnh Hoa cười tươi:
- Là con trai, rất giống cha, y như đúc ra từ một khuôn vậy. Cha và Đoàn thúc phụ xem xem, phải vậy không?
Huỳnh Hoa nghiêng mặt đưa bé ra cho mọi người xem, tất cả gật gù:
- Đúng là giống như tạc, cái môi mỏng này, lớn lên nhiều chuyện cả nhà mệt phờ với thằng bé cho xem.
- Ừ, giống Nghĩa nhi y hệt!
Trọng Nghĩa lại lần nữa đỏ bừng mặt, quay lại nhìn Phương Nhi, anh hơi xịu mặt:
- Phương Nhi à, anh nghe người ta nói lúc có mang trẻ con mà hận người nào… lúc sinh con sẽ rất giống người ấy, em sinh con giống anh có phải em còn hận anh lắm không?
Phương Nhi cười hiền hòa, khẽ lắc đầu, dịu giọng:
- Không, em không còn giận hờn gì anh nữa, em thương anh!
Nghĩa mừng rỡ ngồi xuống cạnh Phương Nhi, cô tươi cười nhìn anh. Trọng Nghĩa lo lắng hỏi:
- Em đã khỏe hơn chưa?
- Khỏe rồi, đỡ em ngồi dậy đi, em muốn bế con!
Nghĩa nhẹ luồng tay xuống bờ vai của vợ đỡ cô ngồi lên. Phương Nhi nhẹ nhàng đặt nụ hôn vào má Nghĩa, anh choàng tay ôm lấy bờ vai vợ cho cô dựa hẳn vào bờ ngực lực lưỡng của mình. Hoa nhìn đôi vợ chồng trẻ cũng mừng vui cho họ. Cô bước đến cạnh, trao đứa bé cho Phương Nhi:
- Phương Nhi, nhóc cưng của muội nè, bế cho nó lấy hơi mẹ đi.
Đứa bé vừa qua tay Nhi lập tức quấy lên khóc không thể nào dỗ được. Phương Nhi đưa trả lại cho Huỳnh Hoa thì nó nín. Sau đó Huỳnh Hoa đưa lại cho Nhi, đứa bé lại khóc, cả nhà kinh ngạc nhìn nhau. Kim Cúc nghĩ Phương Nhi vì mới có con lần đầu nên còn vụng về, bà giành bế đứa bé, nhưng dỗ thế nào nó cũng không nín khóc. Vào tay Nhật Lan nó càng quấy khóc dữ hơn chỉ khi nào trong tay Huỳnh Hoa thì nó nín khóc rồi sau đó bật cười.
Huỳnh Hoa còn đang kinh ngạc, những chuyện trong giấc mơ bất chợt hiện lên trong đầu, cô nhớ lại lời Minh Tâm, đặt tên? Cô cúi xuống nhìn xuống đứa bé, đôi môi nhỏ xinh vểnh lên như muốn nói, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng vào gương mặt của cô. Đôi bàn tay nhỏ bé, hồng hào huơ huơ vào không gian, trông thật đáng yêu. Huỳnh Hoa đưa ngón tay út chạm vào bàn tay bé nhỏ, đứa bé liền nắm lấy, cô cười dịu giọng:
- Tâm nhi ngoan, đừng khóc nữa! Không khóc cô cô thương, ba mẹ thương, ngoan nào, qua với mẹ đi nha. Phương Nhi, bế em bé đi!
Huỳnh Hoa không chắc giấc mơ ứng nghiệm, chỉ vì mới mơ và rồi mọi chuyện xảy ra nên cô gọi thử như vậy. Cô không tin giấc mơ nhưng không hiểu sao trao đứa bé sang tay Phương Nhi lần này nó không khóc nữa, nó cười! Mọi người ai nấy kinh ngạc nhìn nhau. Bây giờ thì Huỳnh Hoa tin những gì Minh Tâm nói, cô quay sang Phương Nhi dịu giọng:
- Phương Nhi, ta có một thỉnh cầu mong muội chấp nhận…
- Tiểu thư cứ nói!
- Hãy đặt tên cho đứa bé là Minh Tâm, để sau này nó có một trái tim trong sáng.
Phương Nhi nhìn sang Trọng Nghĩa, anh gật đầu:
- Được, đó cũng là một cái tên hay!
Phương Nhi hơi thắc mắc:
- Nhưng vì sao lại là Minh Tâm?
Hoa chợt trầm giọng:
- Đó là lời kí thác của một người, đúng hơn là của một linh hồn.
Mọi người nghe thấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Người đó nhờ tôi xin cha mẹ kiếp sau của mình đặt tên là Minh Tâm.
Mọi người không ai hiểu những gì Huỳnh Hoa nói nhưng vợ chồng Phương Nhi đồng ý đặt tên cho đứa con đầu lòng là Minh Tâm theo đề nghị của Huỳnh Hoa. Sau ngày hôm đó, mỗi lần đứa bé quấy khóc không ai có thể dỗ Phương Nhi thường mang đến đưa cho Huỳnh Hoa. Lần nào cũng vậy, chỉ cần Huỳnh Hoa chạm tay vào Minh Tâm không khóc nữa. Kể từ đó tình cảm giữ con trai Phương Nhi và Huỳnh Hoa ngày càng khắng khít.
***
Hơn một tháng sau vết thương ở chân Minh Minh mới hoàn toàn lành lại. Ngày tháo băng Huỳnh Hoa cười nói với anh là "anh có thể đi", tuy nhiên đã lâu rồi anh không tự đi bằng đôi chân mình, nên cảm thấy “hoảng sợ”. Buổi sáng hôm ấy Hồ Kỳ đích thân dìu anh đi từng bước, đôi chân yếu ớt của anh vẫn chưa chịu nghe lời nên anh phải dựa hẳn vào Hồ Kỳ mới có thể bước đi. Khoảnh khắc ấy một cảm giác ấm áp lan tỏa, Minh Minh thật sự muốn bật khóc lên thành tiếng!
Chiều hôm đó, Huỳnh Hoa bên anh, cô dìu anh bước đi. Hơn bao giờ hết, Minh Minh biết Huỳnh Hoa không còn là người con gái yếu đuối dịu dàng mình quen ngày trước. Cô dữ dằn và mạnh mẽ, lời cô như mệnh lệnh khiến anh khó lòng cưỡng lại. Nửa tháng sau, tuy Minh Minh có thể tự mình đi lại nhưng vẫn còn rất yếu và khập khiễng. Nhưng bao nhiêu đó quá đủ rồi, anh vẫn còn có thể đi trên đôi chân của chính mình, anh cảm thấy mình nợ người con gái ấy.
- Tiểu thư, đa tạ đã giúp tôi có thể đi lại bằng chính đôi chân mình!
Anh nhớ mình đã nói với cô như vậy. Và cô cười:
- Lại nữa rồi, sao cứ gọi em là tiểu thư hoài vậy, đã quên những gì em nói hôm qua rồi sao?
- Cô nương…
- Không phải cô nương. Là muội muội…
- Nhưng tôi và tiểu thư…
- Lại nữa rồi! Được rồi, cứ gọi em bằng tên cũng được.
- Huỳnh Hoa, à không phải, là Lệ Quyên mới phải!
Huynh Hoa cười:
- Tên nào chẳng là tên em.
Cô vẫn tươi cười như ngày nào, cô vẫn gần anh như thế nhưng sao anh lại cảm thấy xa xôi. Không phải do cô mà do anh đã tự mình đánh mất tất cả, là anh buông bỏ mọi thứ để biến mình thành một kẻ trắng tay. Và ngay lúc này đây anh cảm nhận được cô đã rất xa tầm tay với của mình, định mệnh không cho anh chạm vào cô nữa. Thân phận và giai cấp cũng vô tình chia cách hai người. Minh Minh đang nương theo sức nâng của Huỳnh Hoa để bước bất chợt anh thu tay lại, toàn thân lập tức loạng choạng chực ngã. Huỳnh Hoa vội đưa tay chụp lấy tay anh kéo anh dựa vào mình, lo lắng hỏi:
- Minh Minh, sao vậy?
Minh Minh chỉ lắc đầu. Huỳnh Hoa khẽ giọng:
- Mệt rồi à?
Anh chỉ im lặng nhẹ gật đầu.
- Vậy lại giường ngồi nghỉ một lúc, rồi hãy tiếp tục đi…
Cô đưa anh lại giường ngồi nghỉ:
- Anh ngồi đây, em ra ngoài cho người chuẩn bị cơm trưa và thuốc cho anh.
Cô vừa nói vừa đi nhanh ra cửa. Minh Minh lặng lẽ nhìn theo, anh không muốn nhưng nghe lòng đau nhói. Tại sao vậy? Kề cận nhau trong gang tấc lại chẳng thể nào hòa hợp, chẳng thể yêu, chẳng thể thương, chẳng dám nói gì… Đúng, anh không dám nói gì, bây giờ anh là kẻ trắng tay thì có thể nói gì? Cô là con gái của Hồ Kỳ, chức cao trọng vọng, đối với con trai của một tên ác tặc lại chăm sóc ân cần như vậy là quá đủ rồi. Anh không dám đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa…
Ngày tháng bình yên trôi, dưới mái che của Tổng đốc Hồ Kỳ, Kim Cúc và Minh Minh có cuộc sống tạm gọi là an nhàn thanh thản. Kim Cúc chấp nhận an phận, bà đã mất tất cả, Hồ Kỳ rộng lòng dang tay đón bà về đã là may mắn lắm rồi. Nhưng có những lúc bà nhìn thấy Minh Minh đứng lặng lẽ một góc để nhìn người yêu cũ vui cười bên người đàn ông khác, nhìn nét mặt đượm buồn của con trai lòng bà như thắt lại. Có một lần Kim Cúc đến bên con trai và nói:
- Nếu ngày xưa mẹ không độc đoán chia rẽ hai đứa, thì bây giờ…
Câu chưa tròn Minh Minh đã ngăn bà nói tiếp:
- Mẹ đừng nhắc nữa. Tất cả đã an bày rồi, muốn đổi thay cũng không còn kịp nữa.
- Là lỗi ở mẹ. Minh nhi, hãy oán trách mẹ đi và đừng