Huỳnh Hoa rời Việt Xuân Yên lập tức phi ngựa tiến thẳng hướng Bình An trấn, được hơn nửa quãng đường đã đuổi kịp Minh và Kim Cúc. Nhưng trước khi đi Hồ Kỳ có căn dặn vài điều nên cô chỉ bám theo sau họ chứ không ra mặt, chỉ cần xác nhận được họ bình an tìm được chỗ ở cô sẽ lập tức quay về.
Bình An Trấn một trấn nhỏ phía tây Nam Quyển. Dân cư đa thành phần nhưng có một điểm chung mà nói gọn là không tốt.
Kim Cúc và Minh Minh vào trấn. Huỳnh Hoa cũng thúc ngựa theo sau, cách hai người họ một quãng khá xa để họ không trông thấy. Nơi đây đối với Kim Cúc là quê hương nhưng đối với Huỳnh Hoa, đây là lần thứ hai cô đến thị trấn này. Huỳnh Hoa cho con hắc mã đi chầm chậm, một thời quá khứ hiện về, lần đầu cô đến nơi đây, cô và Minh quen nhau cũng tại nơi này, Huỳnh Hoa vừa ngẫm nghĩ vừa nở nhẹ nụ cười.
Khi vào giữa thị trấn, lúc ấy là buổi sáng, cư dân Bình An đang họp chợ, chợ cũng có nhiều người bán kẻ mua. Huỳnh Hoa xuống ngựa từ từ rảo bước, bởi Kim Cúc và Minh đã rời xe ngựa để đi bộ vào khu chợ. Vẫn giữ khoảng cách như cũ, Kim Cúc đi trước, Huỳnh Hoa cứ thế lặng lẽ bám theo sau.
Ngôi chợ Bình An, thường ngày vô cùng bình lặng. Nhưng khi có một vài kẻ lạ mặt xuất hiện lập tức xôn xao, nhộn nháo cả lên, kẻ bàn người tán, kẻ ngó, người nhìn… Mà tâm điểm hôm nay là mẹ con Kim Cúc chứ không phải Huỳnh Hoa. Bọn người trong chợ chỉ chỉ trỏ trỏ vào Kim Cúc và cười ngặt nghẽo. Kẻ hầm hầm mặt nhìn bà và Minh Minh, chẳng ai để tâm đến sự xuất hiện của một người lạ mặt khác ở phía sau là Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa lấy làm lạ, dắt ngựa đi nhanh về phía trước xem bọn người kia đang ồn ã chuyện gì, tại sao Minh Minh và Kim Cúc bỗng dưng đang đi lại cúi mặt. Khi đến gần Huỳnh Hoa nghe rõ những lời bàn tán. Cô không là Kim Cúc nhưng nghe rồi cũng có chút đau đau:
- Ê, tụi bây, thấy ai đi đó không?
- Vợ Hồ Kỳ!
- Nghe nói đã bỏ Hồ Kỳ chạy theo nhân tình mới rồi mà.
- Trông vậy mà bội bạc ghê!
- Đàn bà mà!
- Tao nghe nói là… bị ông chồng mới hất hủi hành hạ dữ lắm.
- Đáng đời kẻ bạc tình.
- Không đâu nghe nói chồng sau của bà ta là người tình cũ trước khi về với Hồ Kỳ đấy.
- Vậy sao? Thì ra là tình cũ không rủ cũng về đấy à?
- Nhưng mà ngày xưa bỏ người ta theo chồng, giờ quay lại ai mà cần nữa!
- Còn trở lại với Hồ Kỳ thì đâu mặt mũi nào, họa là mặt chai mày đá.
- Ê, còn thằng què đi bên cạnh bà ta là ai vậy tụi bây, tao thấy hơi quen mặt.
- Ờ hơi quen quen, nó tên Minh Minh phải không tụi bây?
- Tên Minh lúc trước dương oai diệu võ uy phong lắm, chứ đâu như con mèo vầy, nhưng mà hơi giống đó…
- Là hắn chứ ai, có lần hắn đánh tao đau thấu ông trời, có chết ta cũng không quên mặt hắn nữa!
- Ê, nhưng sao giờ hắn bị què vậy?
- Ai mà biết!
- Chắc ham đánh nhau quá bị người ta đánh què.
Một tràng cười nắc nẻ bật lên.
- Ê, hồi nãy mày nói mày từng bị nó đánh hả ngốc.
- Ừ. Ê, sao kêu tao ngốc?
- Hắn đã què rồi là dịp tốt cho mày trả thù đó, không mau ra tay đi còn ở đó khoe là từng bị đánh, không phải ngốc là gì?
- Nhưng võ công hắn cao lắm.
- Giờ hắn đã què rồi còn sợ gì nữa.
- Ừ há, nhưng mà…
- Sợ gì, đã có bọn tao giúp mày. Bọn tao với mày là anh em mà, nó đánh mày cũng như đánh tao…
- Cám ơn các anh em trước nha. Nhưng tao cũng hơi sợ mày ơi!
- Tao nói cho mày nghe, hắn tài giỏi mấy thì là trước kia. Giờ què rồi không tài giỏi được nữa đâu, có khi mất hết võ công không chừng.
- Mày nói cũng phải!
- Mày đừng quên chúng ta còn đại ca đỡ đầu, ai ăn hiếp mình đại ca ra tay giúp đỡ ngay.
- Ê, mà khoan đã… Hắn là con trai của Hồ Kỳ đó, mà ông già đó võ công cao cường lắm, bọn mình và cả đại ca hợp sức chưa chắc là đối thủ của ông ta đâu.
Có tiếng cười vang:
- Mày nói khùng gì vậy, hắn ta đâu phải con trai của Hồ Kỳ. Hắn là con của mẹ hắn tằng tịu với nhân tình ngày trước đó!
- Vậy sao. Vậy chúng ta xử hắn, chắc Hồ Kỳ không làm gì chúng ta đâu.
- Đương nhiên, Hồ Kỳ đâu phải kẻ vô công rỗi nghề đi lo chuyện bao đồng .
- Ừ, đúng rồi, Vậy thì, các anh em, lên thôi!
- Được.
Minh Minh và Kim Cúc nãy giờ tuy vẫn cúi mặt bước đều nhưng không phải không nghe những lời bàn tán xung quanh. Đến lúc này thì cả hai không thể nào không tái mặt, bọn này muốn trả thù Minh Minh, nhưng anh và mẹ đã bị Thanh Phong phế võ công. Giờ chỉ cần một cái búng tay của mấy kẻ kia anh cũng có thể té nhào không ngồi lên nổi. Vừa thấy bọn người kia đứng thành hàng chắn phía trước, đôi tay Minh Minh và mẹ anh liền vô thức nắm chặt nhau.
Hoa đứng cách đó một quãng khẽ cau mày thầm nghĩ:
"Thật không ngờ chỉ mấy tháng mà tin tức lan truyền đi nhanh như vậy. Đâu đâu cũng biết chuyện của cha và dì. Mấy kẻ nhiều chuyện trên đời này sao lắm thế!”
Vòng vây của bọn người kia càng ngày càng siết chặt, mặt ai cũng đằng đằng sát khí. Trời không lạnh nhưng Minh Minh và Kim Cúc cảm thấy muốn run, cả hai nép sát vào nhau. Phải một lúc sau anh mới lên tiếng:
- Các ngươi là ai, sao lại ngán đường chúng tôi, chúng tôi đang có việc xin tránh đường cho.
Nói thì nói vậy chứ anh biết bọn này đang muốn gây sự, không dùng vũ lực không tài làm chúng dạt ra. Có tiếng cười bật lên và sau đó một giọng lạnh lùng đầy oán hận:
- Minh Minh, quên mặt tao rồi hả? Lúc trước mày đánh tụi tao thê thảm lắm mà. Đừng giả ngây nữa, lúc trước mày đánh bọn tao thế nào thì giờ tao trả lại cho mày thế ấy, từ từ đón nhận nhé!
Hai bên trái phải đều có hơn chục người, mặt kẻ nào cũng lầm lì đáng sợ. Bọn chúng khởi động tay chân tạo thành những tiếng kêu “răn rắc” rợn người. Minh Minh và mẹ chỉ còn biết nép vào nhau chờ đợi. Huỳnh Hoa đứng khoanh tay ở một góc âm thầm quan sát, cô cũng đang chờ đợi.
Chợt có tiếng nói:
- Ê tụi bây, con đàn bà này tuy tuổi quá trung niên nhưng còn ngon lắm đó.
- Mày lại muốn gì?
- Bắt về làm của chứ muốn gì?
- Mặt có thẹo rồi! Đẹp gì nữa…
- Ban đêm thì xem mặt cái quái gì. Dáng này mà ôm vào thì tuyệt cú mèo luôn.
- Mày ham thì dẫn đi đi. Đúng là già không bỏ nhỏ không tha.
- Ê, chia phần tao với.
- Tao nữa.
- Dẹp tụi mày hết đi.
- Anh em mà nói vậy đó hả!
- Hà hà, được rồi… xài chung vậy.
- Bạn tốt, bạn tốt!
- Đứa nào giữ thằng nhỏ Minh cho bọn này làm ăn cái coi!
Vài tên lao vào định chộp Kim Cúc. Minh vội đứng ra trước che chắn:
- Không được làm hại mẹ ta!
- Hừ, tao định giỡn với mẹ mày trước rồi xử mày sau nhưng mày ra mặt rồi, tao dạy dỗ mày trước vậy. Rồi mẹ mày cũng sẽ thuộc về tụi tao, mày sẽ được gọi tụi tao là cha dượng nhanh thôi.
Minh giận tái mặt nhưng giờ anh chẳng làm được gì, mấy kẻ đó lại đang tiến vào. Minh Minh và Kim Cúc rối bời, tiến không xong mà lùi cũng không được vì họ đã lọt thỏm vào giữa vòng vây. Lại có kẻ cười cợt:
- Tứ ca, dạy dỗ tên tiểu tử ấy đi! Bọn em “giải quyết ” mẹ nó nha!
Kẻ vừa nói đó, tiếng chưa dứt tay đã chộp được Kim Cúc, cùng lúc Minh cũng bị ai đó túm cổ quăng ra một góc. Kim Cúc chỉ còn biết giãy giụa trong những bàn tay mơn trớn. Minh Minh đau xót nhìn mẹ, tức mình bất lực, nước mắt muốn chực chảy ra. Chợt có một tiếng nói cất lên cạnh bên tai những người đang có mặt:
- Già không bỏ, nhỏ không tha, vừa vừa thì tươm tướp, đúng là một lũ tồi bại!
Một vài kẻ quay nhìn xem ai vừa mắng mỏ mình, vừa quay nhìn họ lập tức thốt lên:
- Ôi, tiên nữ!
Trong khoảnh khắc mọi hoạt động dường như đều dừng lại. Giọng nói vừa rồi là của Huỳnh Hoa, cô khoanh tay lạnh lùng nhìn bọn lưu manh Bình An trấn.
- Thả hai người đó ra ngay!
Tên này khích vai tên kia nói:
- Thôi bỏ bà già kia đi, có tiên nữ đến nạp mình kìa!
Tên vừa bị khích vai đến trước Hoa cợt giọng:
- Ôi tiểu nương tử từ đâu đến mà xinh thế này. Hay…
Gã chưa dứt tiếng đã nghe hai tiếng “chát, chát” vang lên. Gã bị tát hai tát khiến cho hai má đỏ bừng, bị đánh ngay trước mặt nhiều người gã đó lập tức nổi sùng, quát:
- A đầu, dám tát ta à, ban đầu ta định thương hoa tiếc ngọc. Bây giờ thì không tiếc thương gì hết, mày chết với ông…
Gã vừa nói lao người về phía Huỳnh Hoa, vươn tay ra định chộp lấy cô. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng lách khỏi, luồn ra sau lưng gã chộp thắt lưng gã ném đi, gã bay bổng lên như chiếc lá xa cành, sau đó rơi chỏng quèo ở một góc phố. Khi bật dậy được, mặt mũi đã tím bầm. Tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc, họ không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, cả Kim Cúc và Minh Minh cũng thấy bất ngờ, trố mắt ra nhìn.
Bọn du côn ấy đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lúc lao vào tấn công, hòng dùng số đông thủ thắng. Bọn người này trước đây hẳn cũng không phải những tay vừa, phạm tội rồi có thể thoát khỏi quan binh để chạy đến nơi này lánh thân, công phu hẳn không tệ. Minh Minh nhìn thấy những chiêu thức bọn người ấy dùng tấn công Huỳnh Hoa thì hơi hoảng, toàn bộ đều là sát chiêu. Nếu là anh ngày trước chưa chắc có thể thoát được nếu tất cả cùng lúc ra tay như thế này.
Nhưng lúc này đây anh nhìn thấy Huỳnh Hoa thản nhiên nắm lưng từng tên ném đi như đối với một vật vô tri vô giác. Kim Cúc và con trai nhìn đến ngẩn ngơ, bọn người kia bị đánh bại một cách nhanh gọn thì phát hoảng kéo nhau ù té chạy. Huỳnh Hoa đến trước mặt Kim Cúc và Minh Minh dịu giọng:
- Hai người có sao không?
Minh khẽ lắc đầu. Kim Cúc không nén được thắc mắc:
- Vì sao…
Huỳnh Hoa không đợi bà hết câu đã đáp lời:
- Là cha biết dì đi đến đây, lo cho sự an nguy của dì, bảo con đi theo để phòng bất trắc xảy ra!
Ngay sau đó phía góc chợ có tiếng xôn xao:
- Là bọn người đó đấy đại ca, cô gái áo hồng đó đánh bọn em đó đại ca.
- Đại ca xử bọn họ giùm em đi.
- Đại ca, cô nương đó cũng xinh lắm, bắt về làm đại tẩu được đó đại ca.
Thoáng cái tiếng bước chân đã tiến sát đến bên lưng Huỳnh Hoa. Cô nghe thấy nhưng vẫn không buồn quay lại. Kim Cúc tái mặt. Hoa khẽ cười:
- Có con đây, dì đừng sợ.
Giọng ai đó lạnh lùng hỏi:
- Tiểu cô nương kia, có phải cô vừa đả thương các anh em của tôi không?
Hoa nhếch môi:
- Phải thì sao, không phải thì sao? Ngang ngược như thế cần có người giáo huấn chứ!
Hoa vừa nói vừa từ từ quay lại. Kẻ được gọi “đại ca” nhìn sững cô rồi kinh ngạc kêu lên:
- Đại… đại tỷ.
Hoa cũng hơi ngạc nhiên vì trước mặt cô bây giờ không phải người xa lạ mà là một người quen cũ. Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Đông đấy à? Em út dưới trướng giờ đông nhỉ?
- Đồng cảnh kết bạn, công phu cao nên được tôn làm đại ca thế thôi. À, hôm nay tỷ đến đây là để thăm em út hay là cũng bị đuổi bắt… truy nã…
Hoa bật cười:
- Ta không bắt người khác thì thôi chứ làm gì có ai bắt ta. Hôm nay ta đến là có việc.
- Tỷ đi một mình à?
- Không, còn có mẹ và đại ca ta nữa…
- Ai đâu?
Hoa chỉ Kim Cúc và Minh. Đông cười phá lên:
- Tỷ nói đùa hả, lai lịch hai người này, cả Bình An trấn ai chả rõ.
Hoa cướp lời:
- Ta chưa nói hết mà. Họ là nghĩa mẫu và nghĩa huynh ta, họ đang tìm một nơi yên tĩnh để sống, là ngôi miếu hay chùa gì cũng được. À, ở Bình An trấn này có ngôi chùa, ngôi miếu nào có thể ở được không?
Đông đáp ngay:
- Có một ngôi chùa ở hướng tây tên Tây Thiền Tự, đại tỷ định ở?
- Ai bảo ta ở là để cho đại ca và mẹ ta kia kìa…
- Ra vậy.
- Ngôi chùa gần đây không?
- Cũng gần, nhưng đấy hơi hoang vu một chút.
- Được vậy càng tốt.
Một thủ hạ của Đông đến cạnh hỏi nhỏ:
- Đại ca, đại ca có quen y cô nương này hả?
Đông cười:
- À, ta quên giới thiệu với các huynh đệ đây là Hoa tỷ, người ta thường kể cho các huynh đệ nghe đấy, đã từng cứu ta trong cơn thập tử nhất sinh mấy năm về trước…
Mọi người “ồ” lên một tiếng rồi im bặt.
- Đông, cậu có thể giúp ta sắp xếp cho mẹ và đại ca đến sống ở Tây Thiền Tự ấy được không?
- Cái đó…
- Sao vậy?
- Đệ không dám hứa. Bởi vì bất kỳ ai đến đó đều phải thông qua ý kiến của tiểu Khiết.
- Tiểu Khiết làm gì ở đó… Ừm, đến nãy giờ sao ta không thấy cô ấy.
- Cô ấy đang tu ở Tây Thiền Tự!
- Cái gì? Ngọc Khiết đi tu?
- Phải.
- Sao lại thế?
- Từ ngày tỷ bỏ đi, đệ và Khiết nhi bước vào cuộc trốn chạy thật là gian nan khốn khổ, quân triều đình truy cùng đuổi tận. Đệ và Khiết nhi chạy mãi, chạy đến tận đây, mới tạm được yên bình, bọn đệ quyết định dừng chân.
- Rồi sao nữa?
- Trải qua bao sóng gió, đệ nhận ra những gì cô ấy dành cho đệ đều chân tâm. Đệ cầu hôn, nghe xong ngỡ cô ấy vui mừng chấp nhận. Nào ngờ, cô ấy cười nhạt ngoảnh mặt đi. Sau đó cô ấy quyết định… đi tu…
- Sao lại vậy?
- Đệ không biết!
Hoa thở hắt ra một tiếng:
- Ngọc Khiết còn trẻ vậy lại chọn đường tu niệm, thật uổng cả một thời con gái, là cậu làm cô bé buồn, đúng vậy không?
- Đệ không làm gì cả, à, mà có thể… Đệ đã hờ hững với tấm chân tình của cô ấy quá lâu, bởi lúc đó trái tim đệ chỉ mỗi hình bóng tỷ. Tuy đệ không nói ra, nhưng dưới con mắt tinh tế của tiểu Khiết đệ đoán là cô ấy biết. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì trao tấm chân tình cho đệ, đến một ngày đệ cảm thấy mình đã yêu cô ấy thì cô ấy bỏ rơi đệ. Đệ nghĩ mãi vẫn không hiểu lúc ấy tiểu Khiết nghĩ gì mà lại làm như vậy, cô ấy muốn trả thù đệ sao? Nếu là vậy cô ấy đã thành công, đệ… thật sự đau lòng. Người gần đó mà lại vội xa, cũng đành thôi, đệ tôn trọng quyết định của cô ấy.
- Tiểu Khiết thật khờ, làm như thế để làm chi không biết, lợi ai đâu? Đau lòng người khác đã đành, nhưng có chắc không tổn thương bản thân mình hay không?
- Từ đó tiểu Khiết tránh mặt đệ, cấm đệ vào Tây Thiền Tự, không nói chuyện, không qua lại, đến nay đã tròn một năm rồi…
- Vậy... việc ta nhờ cậy cậu ban nãy là làm khó cậu rồi.
Đông thở dài héo hắt:
- À, đại tỷ… Nếu tỷ muốn cho nghĩa mẫu và nghĩa ca đến đó ở thì tỷ nên đến nói vài câu với tiểu Khiết, biết đâu nể tỷ cô ấy bằng lòng, chứ từ trước tới giờ không ai có thể vào đó cả, dù chỉ là cúng viếng, chứ không riêng gì đệ…
- Thế ngôi chùa ấy ở nơi đâu, cậu có thể đưa ta, mẹ và đại ca đến đó hay không?
- Ngay bây giờ hả?
- Ừm.
- Được, tỷ đi theo đệ!
Huỳnh Hoa gật đầu. Đông đi trước, Hoa sánh bước bên anh. Minh Minh và Kim Cúc theo phía sau. Sau nữa là một vài thủ hạ của Đông, họ đang tò mò trước mối quan hệ giữa đại ca và cô gái lạ này.
- Đại tỷ, bây giờ tỷ bỏ nghề cũ rồi à?
- Sống bằng cách ấy không có tương lai, cố bám víu làm gì, lúc ta rời chỗ cậu và tiểu Khiết ta đã buông bỏ cái nghề tội lỗi đó rồi.
- Giờ tỷ làm gì?
- Chủ quán trọ Việt Xuân Yên.
- Một trong ba quán trọ nổi tiếng nhất Nam Sơn trấn à?
- Ừm.
- Tỷ thật tài.
- Còn đôi bàn tay thì có gì mà không làm được, làm trộm đạo cũng đâu nuôi sống ta suốt đời, còn phải bôn ba trốn chạy. Thiết nghĩ mình là người bị mất trộm thì xót lòng xót dạ biết bao. Nghĩ cho cùng làm ăn lương thiện vẫn hơn, kiếm sống được lâu dài mà lương tâm cũng thanh thản.
- Tỷ nói phải. Đến Bình An trấn này, đệ đã giũ bỏ cái quá khứ không tươi sáng ấy. Quyết tâm làm lại cuộc đời, lập tức thấy lòng nhẹ bớt ngay.
- Nơi đây an toàn nhỉ?
- Đây rất giống một đất nước thu nhỏ đầy đủ thành phần. Có quan binh, có trộm đạo, kẻ sĩ giang hồ, dân thường, tất cả đều trốn chạy kẻ thù, trốn chạy lệnh truy nã mà đến được đây. Rất khó quản lý, nếu đại tỷ về đây, có thể nơi đây sẽ ổn định hơn.
- Bây giờ chưa phải lúc.
- Đại tỷ này.
- Hửm?
- Lát nữa nếu tiểu Khiết đồng ý thì hay. Nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì sao hả tỷ?
- Cậu cất cho ta một ngôi chùa khác, cho mẹ và đại ca ta ở.
- Hả, đệ lấy đâu ra tiền.
- Ở đất nước thu nhỏ Bình An trấn này, cậu như một ông vua, cần bao nhiêu tiền mà chẳng có.
- Tỷ thích đùa…
- Trước giờ ta hay đùa với cậu à?
- Đệ biết, tỷ không đùa! Nhưng đệ nay đã hoàn lương rồi, sống bằng đồng tiền do chính bàn tay mình làm ra.
- Câu này, là cậu nói đùa hay nói chơi vậy?...
- Tỷ…
Huỳnh Hoa cười phá lên. Đông cũng gượng suýt đỏ mặt, chỉ biết gượng cười. Bởi câu chuyện của hai người những kẻ xung quanh đều nghe rõ cả..
- À, tỷ này, lâu rồi chúng ta không gặp, nếu hôm nay công thành mĩ mãn đêm nay tỷ đệ mình say một bữa được không?
- Đương nhiên.
- À, thói quen cũ của tỷ còn không?
- Gì cơ.
- Uống rượu ban đêm.
- À, đã bỏ lâu rồi, đêm đêm uống rượu thì cũng thú, nhưng dạo này công việc bề bộn quá. Mà thật ra lúc ấy ta như vậy chẳng qua đang thất tình…
- Tỷ… thất tình…
- Chuyện cũ qua rồi ta không muốn nhắc!
- Vậy thôi, thế tỷ giờ yên bề gia thất hay chưa?
- Vẫn chưa!
- Tỷ vẫn đợi…
- Chẳng đợi ai cả…
- A, tỷ kén chọn…
- Cứ cho là vậy.
Tất cả đi một quãng xa đến trước một lối mòn dẫn vào một khu rừng cây rậm. Đi sâu thêm lúc nữa thì thấy phía trước hiện ra cánh cổng to, bên trong nhô lên mái ngói đỏ đã bạc màu của một ngôi chùa… Trên cánh cổng là ba chữ Tây Thiền Tự màu son rất to và đẹp, bên dưới đôi cánh cửa to bằng gỗ đen vẫn đang khép chặt. Đông dừng chân nói:
- Đại tỷ, chúng ta đến rồi!
Hoa khẽ gật đầu:
- Ngọc Khiết ở trong ấy à?
- Vâng, nhưng tuyệt đối không giao du với bên ngoài.
- Không ra ngoài luôn sao?
- Có, nhưng luôn tránh mặt đệ, chỉ những lúc đệ nhìn trộm mới thấy được cô ấy nhưng chỉ có thể ở xa, chứ đến gần cô ấy phát hiện…
- Tiểu Khiết thật là…
- Tỷ à, lát nữa vào trong, tỷ gặp tiểu Khiết hãy nói giúp vài lời cho đệ với.
- Muốn nói gì sao không đích thân nói?
- Đệ cũng muốn mặt tận mặt để nói chuyện với cô ấy một lần nhưng cô ấy không chịu gặp đệ, đệ đâu biết làm gì hơn.
- Ừ nhỉ.
Hoa đến gọi cửa, lúc sau bên trong có tiếng nữ nhân trong trẻo vang ra:
- Ai đó? Đừng quấy rầy ta.
Huỳnh Hoa lên tiếng:
- Ngọc Khiết phải không, là Hoa tỷ đây, có việc cần kiến giáo, cho tỷ vào không?
- Là Hoa tỷ, còn ai nữa không?
- Đông và một vài bằng hữu khác.
- Muội chỉ cho tỷ vào, mời.
Có tiếng “mời” nhưng cửa không mở, Huỳnh Hoa hơi cau mày “thế này là ý gì?". Trong ngoài lập tức lặng im như tờ. Mày liễu của Hoa giãn ra, cô điểm nhẹ chân xuống đất người đã vút lên cao, lộn người trên không hai vòng, nhẹ nhàng hạ xuống vùng đất bên trong cánh cổng. Đối diện cô là một thiếu nữ chưa quá tuổi xuân nét mặt u buồn, ánh mắt xa xôi, mặc chiếc áo màu trắng xám của nhà tu, cô gái chính là Ngọc Khiết.
Vừa trông thấy Hoa, ánh mắt kia như rực niềm vui nhưng ngay sau đó lại trở về với vẻ u buồn xa xăm trước đó. Khiết khẽ giọng hỏi:
- Hoa tỷ đến thăm muội à, dạo này tỷ khỏe không?
- Ta ổn.
Khiết dứt tiếng đã quay lưng nhẹ bước vào bên trong thiền tự. Hoa bước theo sau:
- Vừa rồi tỷ bảo còn có việc nên mới tìm muội, là gì vậy? Nếu liên quan Đông ca thì đừng bao giờ nói.
- Không phải. Là chuyện của ta! Ta có hai người quen… phải nói sao nhỉ… À, là một trong ba thê tử của cha ta, thấy thế sự nhiễu nhương đâm ra chán ngán muốn xuất gia đầu phật cho lòng thanh thản. Và đây là quê cha đất tổ của bà ấy nên bà ấy mới quyết định về đây tìm am tự để tịnh tu. Nhưng ở đây lại chỉ có một ngôi Tây Thiền Tự mà muội đang ở, ta bảo Đông đưa đến đây hỏi ý muội xem có thể cho bà ấy ẩn thân, cùng tu niệm hay không?
- Lại là một kẻ chán đời!
- Tại sao muội lại nói như vậy?
- Muội cũng chán đời nên mới lạc bước vào đây.
- Chán đời, vì sao lại vậy?
- Trò đời dâu biển, khó lường được lòng người, càng lường càng sai, tìm chốn tịnh tu an phận, như vậy mới thấy lòng có chút thanh thản.
- Quyết định của muội ta không ý kiến, nhưng hà tất là khổ người khổ mình như thế.
- Tỷ đang muốn nói Đông ca à?
- Cứ cho là như vậy.
- Anh ta là kẻ bội tình, không xứng với em.
- Hả?
- Yêu tỷ rồi nhưng sau đó lại cầu hôn muội. Những kẻ không chung tình như vậy muội chỉ muốn hận chứ chẳng dám yêu.
- Tại sao?
- Cha muội cũng là một kẻ bạc tình bỏ rơi mẹ muội theo nhân tình khi muội còn rất bé, mẹ đau buồn mà chết, bỏ muội bơ vơ. Từ đó muội luôn hận những kẻ bạc tình.
- Nhưng không đến với Đông đã đành nhưng muội lại tìm đến đường tu tịnh thế này có phải là uổng phí thời son trẻ hay không?
- Uổng hay không uổng cũng một thời, nó muốn qua thì cứ để nó qua, cho chóng hết một đời, để an nhàn vĩnh cửu. Không biết… khi chết đi con người ta sẽ về đâu hả tỷ?
Ngọc Khiết nói mà không nhìn Huỳnh Hoa, cô chỉ ngước mắt vọng xa xăm, giọng u trầm có chút gì buồn bã. Hoa khẽ giọng:
- Nghĩ mà làm gì, điều gì đến ắt đến, tạo hóa an bày cả.
- Phải, tạo hóa an bày cả! Ừm, tỷ dạo này thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Chuyện tình yêu ấy, đã có tỷ phu chưa?
Huỳnh Hoa cười phì:
- Có mà làm gì, thế này tự do tự tại không phải sung sướng hơn à?
Ngọc Khiết cũng cười:
- Cũng phải.
- Này, muội suy nghĩ kỹ chưa, có thể cho dì của ta vào đây ở cùng được không?
- Được…
- Vậy thì hay, để ta ra gọi họ vào.
- Đại tỷ…
- Hửm…
- Đừng để Đông ca vào…
- Ừm!
Huỳnh Hoa trở ra cửa, gọi:
- Dì và Minh ca theo con vào trong!
Đông lên tiếng:
- Còn đệ?
- Ở ngoài đi!
Minh Minh và Kim Cúc vào rồi Huỳnh Hoa đóng cửa. Đông đứng ở ngoài, vẻ mặt buồn thiu, có người lên tiếng:
- Đại ca, mình về thôi!
- Các ngươi về trước đi, ta ở đây chờ đại tỷ rồi về sau.
Mấy thủ hạ của Đông nhìn nhau rồi lũ lượt kéo đi, Đông đứng dựa lưng vào vách cổng. Thật ra anh có thể nhảy qua cổng để vào nhưng vì tôn trọng Ngọc Khiết nên anh không bao giờ làm như vậy. Bởi anh biết anh làm vậy khoảng cách giữa hai người chỉ ngày một xa hơn.
Huỳnh Hoa đưa Kim Cúc và Minh và trong, Khiết nhìn sững Minh, lúc sau quay sang Hoa, kinh ngạc:
- Hoa tỷ à, sao lại có nam nhân?
Hoa nhướn mày:
- Thì vừa rồi ta bảo có hai người, quân tử nhất ngôn, tiểu Khiết muội đã chấp nhận rồi, chắc không định nuốt lời chứ?
- Tỷ gạt muội.
- Ta nào lừa gạt ai, tại lúc nãy muội không hỏi trước đấy mà!
- Tỷ… được rồi… tỷ thật là gian.
- Gì thế, có thêm một nam nhân thì có làm sao.
Cô kề tai Khiết nói nhỏ đủ hai người nghe:
- Có thể bắt anh ta chặt củi, gánh nước, nấu cơm…
Sau đó Hoa cao giọng:
- Anh ấy tên Minh Minh, là con trai trưởng của dì ta đó.
- À…
Khiết “À” lên một tiếng rồi im bặt khẽ nhìn Cúc rồi nhìn sang Minh, cô nhìn anh từ đầu đến chân rồi quay lại nhìn Kim Cúc. Huỳnh Hoa cười tươi:
- Dì và Minh ca từ nay hãy ở lại đây, Ngọc Khiết đã đồng ý cho hai người ở lại rồi đấy.
Kim Cúc gật đầu. Hoa quay lại Khiết:
- Thôi, tỷ phải về, tỷ gởi dì và đại ca lại cho muội muội nha!
- Hoa tỷ, lâu ngày chúng ta không gặp, gặp lại hôm nay tỷ không ở chơi với muội vài hôm được sao?
- Ta hiện giờ rất bận, thôi hẹn hôm khác đến thăm tiểu muội muội lâu hơn!
- Hiện giờ tỷ đang làm gì ở đâu?
- Ta ở Nam Sơn trấn, Khiết nhi có rỗi rãi cứ đến đó, ta đích thân tiếp đón.
- Có lẽ muội không đến đâu! Tỷ đi vậy bao giờ trở lại?
- À… chắc lâu lâu ta lại đến một lần, cũng có thể không lâu nữa ta sẽ về ở đây luôn, lúc ấy chúng ta gặp nhau nhiều hơn.
- Tỷ sẽ về đây?
- Có thể! Thôi, ta đi đây!
- Để muội tiễn đại tỷ.
Minh Minh và Kim Cúc lạ lẫm nhìn nhau. Huỳnh Hoa ra cửa, Ngọc Khiết theo sau quyến luyến đưa tiễn. Ra gần đến ngoài, Huỳnh Hoa quay lại mỉm cười với Ngọc Khiết:
- Cám ơn tiểu Khiết đã nhận lời ta giúp đỡ dì và ca ca!
- Muội và tỷ là chỗ quen biết mà, tỷ có chuyện nhờ, muội làm sao từ chối được, bởi tỷ từng là người ơn của muội…
- Ừm. Khiết muội đã quyết bước vào đường tu tịnh, tỷ không ý kiến gì, nhưng nhìn Đông vì thế mà buồn bã, cũng hơi tội…
- Tỷ ra bảo với anh ấy “Hãy quên em đi”. Chúc tỷ thượng lộ bình an.
- Ở lại