Cố Trường Dạ vẫn chưa trở về, Giản Ngưng đi đi lại lại trong nhà, cũng không có người nào tiến lên hỏi tình hình của cô.
Cô xác định Cố Trường Dạ không phái người giám sát cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi rất vội vàng, hẳn là có chuyện quan trọng phát sinh.
Cố Trường Dạ đi rồi, cô thoải mái hơn rất nhiều.
Đại khái hình như là đã được quản gia dặn dò qua, mấy nữ giúp việc đều tiến lên kêu cô một tiếng “Phu nhân”, thậm chí trên mặt còn biểu tình muốn lấy lòng, thật sự coi cô là nữ chủ nhân.
Kiểu xưng hô này làm cô không thích, cô sửa cho bọn họ một lần, nhưng bọn họ vẫn cố tình nói vậy, Giản Ngưng cũng hết cách, mặc kệ họ.
Nhưng Cố Trường Dạ rời đi, cô cũng không biết khi nào mới có thể thấy Tiểu Địch.
Sau khi xác thực Tiểu Địch là bị Cố Trường Dạ mang đi, cô nửa vui nửa buồn.
Vui vì biết Tiểu Địch cũng không phải bị bọn người xấu bắt cóc bán đi.
Buồn, cái này cô không dám tưởng tượng, nếu cô không gặp lại được Tiểu Địch, cô không biết phải làm gì.
Giản Ngưng đi dạo trong sân, quản gia vẫn ở phía sau lưng cô, cách không xa nhìn xung quanh.
Ông tựa hồ muốn tiến lên hỏi cô muốn đi đâu, nhưng không được Cố Trường Dạ phân phó, quản gia cũng không dám tuỳ tiện.
Dù sao là một quản gia thì cũng chưa đủ thân phận để hỏi chuyện phu nhân.
Cuối cùng quản gia vẫn là đánh bạo tiến lên, “Phu nhân, cô muốn đi đâu? Lái xe có thể đưa cô đi?”
Giản Ngưng lắc đầu, thấy quản gia nhiều năm như vậy, vẫn là đối với Cố Trường Dạ tận tâm.
Ông chẳng lẽ không biết Cố Trường Dạ là người như thế nào? Có lẽ bởi vì Cố Trường Dạ vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến ông.
So ra làm bằng hữu, vẫn tốt hơn là làm kẻ thù gấp vạn lần.
Giản Ngưng cười khổ một tiếng, cho dù cô có muốn ra ngoài, cũng không ngu đến nỗi để người của Cố Trường Dạ đi bên cạnh.
Cô chỉ là muốn đi dạo xung quanh, cũng sẽ không rời đi.
Tiểu Địch còn nằm trong tay Cố Trường Dạ, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ có thể ngồi ở biệt thự đợi, không biết làm cái gì.
Ngực rất bí bách, lại giống như lúc xưa, cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn có thể khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô luôn tự nhủ, phải thật kiên cường, nhưng đến khi sự tình phát sinh xong mới biết, cô một chút cũng không thay đổi, chỉ thấy bản thân ngày càng yếu ớt đi.
Thời gian trước, có thời điểm Giản Ngưng tìm đến mấy văn phòng luật sư, bọn họ đều tiếp đãi cô rất khách khí, lập tức mời cô vào nói chuyện.
Biết được cô muốn giành quyền nuôi con, đối phương vẫn như cũ vô cùng lễ độ.
Đầu tiên muốn biết rõ hơn tình hình kinh tế của cô, rồi lí do vì sao cùng chồng ly hôn.
Luật sư càng nghe càng nhíu mày, sau khi nghe Giản Ngưng trình bày xong, nói có cơ hội, chỉ là tiền công sẽ cao một chút.
Dù sao lấy hiện trạng của cô, thắng toà không phải là chuyện dễ.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ cần Giản Ngưng đem ba chữ “Cố Trường Dạ” ném ra, sắc mặt đối phương lập tức thay đổi, thoái thác có việc, không thể nhận vụ này.
Đi ra từ văn phòng luật sư, Giản Ngưng không khỏi âm thầm cười khổ.
Cô nguyên bản còn muốn nỏi, mình bây giờ còn đang là “người chết”, điểm này nên giải quyết thế nào.
Đáng tiếc, ngay cả hỏi cũng không thể hỏi ra lời.
Liên tục hai ngày, Cố Trường Dạ đều không xuất hiện.
Giản Ngưng hai ngày ở đây đều đi tìm luật sư, hi vọng ai đó có thể giúp cô.
Cô biết mình là lấy trứng chọi đá, nhưng vẫn phải thử một chút.
Cô vẫn tự khuyên lơn chính mình, có lẽ kế tiếp, sẽ là một luật sư tốt, sẽ nguyện ý giúp cô, nguyện ý nghĩ biện pháp giúp giành lại con trai cho cô.
Cô biết tình huống hiện tại cùng việc đánh xổ số không có khác biệt lắm, biết rõ tỉ lệ rất nhỏ, nhưng vẫn là cố đâm đầu vào, vạn nhất hi vọng chính mình gặp may mắn.
Nhưng trên thực tế, cô một điểm may mắn cũng không có.
Trong quá trình đi tìm luật sư, Giản Ngưng mới phát hiện được, thì ra thế lực của Cố Trường Dạ càng ngày càng lớn.
Không đến mức không ai có thể chống lại được, nhưng chính là hiện tại tìm không ra người dám chống lại hắn.
Nói đúng ra là lực ảnh hưởng của “Hoàng thành” đã đạt đến cảnh giới chưa từng có.
Giản Ngưng càng ngày càng tuyệt vọng, mới trước đây còn cảm thấy thế giới này hắc bạch phân minh, địa vị cùng tiền tài vốn không thể có quan hệ.
Bây giờ mới cảm thấy ý nghĩ này đúng là quá đáng chê cười.
Bởi vậy lúc có người chủ động tìm tới Giản Ngưng, cô vui sướng vạn phần.
Đối phương là một phóng viên, dụ dỗ cô đem chuyện này phanh phui trước truyền thông, làm cho công chúng tạo áp lực đối với Cố Trường Dạ.
Giản Ngưng cự tuyệt cách làm này, cô tuyệt đối không muốn con trai mình bị người khác chỉ trỏ, thành đề tài trong câu chuyện bàn tán của người khác.
Cô cũng không thật mong Tiểu Địch trở nên nổi bật, cô chỉ muốn nó sống tốt, bình bình an an mà trưởng thành.
Hai ngày chớp mắt đã qua, Giản Ngưng cũng thành thành thật thật chờ ở biệt thự, đợi Cố Trường Dạ trở về, để cô có thể thấy Tiểu Địch.
Cố Trường Dạ đến sáng thứ ba mới trở về.
Lúc trở lại, Giản Ngưng đang dùng bữa sáng.
Cố Trường Dạ vào từ cửa sau, liền nhìn Giản Ngưng ăn cơm.
Giản Ngưng ăn vài miếng, phát hiện điều gì không đúng.
Bởi vì cô lúc ăn cơm không thích người khác nhìn mình, liền phân phó người giúp việc tự đi làm chuyện của các cô.
Thành ra nhà bếp lúc này chỉ có cô với hắn.
Giản Ngưng có vài điểm hối hận, nếu có người giúp việc trong này, ít nhất sẽ còn có người hô một tiếng “Thiếu gia”, bây giờ thì hay rồi, hắn trở về từ lúc nào, đã đứng ở đây bao lâu cô còn không biết.
Sắc mặt hắn có chút mệt mỏi, ánh mắt cũng không sắc bén như thường ngày, ngay cả tây trang tựa hồ cũng có chút nếp gấp.
Giản Ngưng bị Cố Trường Dạ nhìn thật sự ăn không vào.
Cô cho là hắn sẽ nói cái gì, nên đặt đũa xuống.
Thế nhưng hắn vẫn đứng ở đó, cái gì cũng không nói.
Cô đành phải buông bát đũa, chống lại ánh mắt Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ nhìn động tác ăn cơm của cô, nghĩ khẩu vị cô đã thay đổi tốt