Đến bệnh viện, Giản Ngưng xuống xe trước cùng Tiểu Địch.
Cô nắm tay Tiểu Địch tiến thẳng về phía trước, đi được một đoạn, Tiểu Địch đột nhiên kéo kéo tay mẹ.
Giản Ngưng vội phản ứng, “Sao vậy con?”
“Ba ba đi đằng sau kìa, sao chúng ta không đợi ba ba?” Đôi mắt Tiểu Địch sóng sánh, tựa như đây là một vấn đề thật khó hiểu.
Giản Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Địch, chợt nhận ra có lẽ bản thân mắc sai lầm lớn rồi.
Thời gian qua cô chỉ quan tâm đến thái độ của cô đối với Cố Trường Dạ, đến cách nhìn nhận của cô đối với người đàn ông kia.
Mà quên mất không hỏi Tiểu Địch, sau khi có ba, tâm tình của con như thế nào.
Qua mấy lần gặp mặt trước, Giản Ngưng phát hiện Tiểu Địch không ghét Cố Trường Dạ, thậm chí còn có chút yêu thương.
Thế mà cô còn biểu hiện như vậy, có hay không ở trong mắt Tiểu Địch, cô đã trở thành một người mẹ tồi?
Cô bất giác nghĩ tới vấn đề này, tự trách không thôi.
“Chân ba ba rất dài, có thể đuổi kịp chúng ta mà.” Giản Ngưng nghĩ hơn nửa ngày mới bịa ra được một lí do.
Tiểu Địch nhìn Giản Ngưng xong, liền quay đầu nhìn Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ vừa đến gần, Tiểu Địch liền với bàn tay nhỏ bé đến bàn tay Cố Trường Dạ.
Thành ra ba ba và mẹ mỗi người ở một bên, còn Tiểu Địch ở giữa.
Rất lâu trước kia cậu bé đã tưởng tượng ra cảnh này, có thể nắm tay ba mẹ thật tốt.
Nếu có là mơ, xin hãy để cậu mơ một giấc mơ thật dài không cần tỉnh lại.
Tiểu Địch dù sao cũng vẫn còn nhỏ, giấc mơ giản dị mà thuần túy.
Cậu bé không biết ba mẹ lúc này đang trải qua cảm giác gì, chỉ biết cái cậu bé cảm nhận được đều là sự ấm áp.
Bàn tay ấm, lan tràn đến cả lồng ngực đều ấm.
Lúc bọn họ đi vào phòng bệnh, Giản Trung Nhạc còn đang ngủ trưa.
Giản Ngưng ôm Tiểu Địch, Tiểu Địch mở to hai mắt nhìn ông lão đang nằm trên giường, nhíu mày sâu, “Ông ngoại bị bệnh sao mẹ?”
Giản Ngưng gật gật đầu, “Ừ, ông ngoại ngã bệnh, Tiểu Địch sợ không?”
Tiểu Địch lắc lắc, “Không sợ, nhưng ông có nhận ra con không?”
Giản Ngưng mấp máy môi, đối với vấn đề này, cô không trả lời được.
Được một lúc thì Cố Trường Dạ ôm Tiểu Địch ra ngoài, chỉ còn lại Giản Ngưng trong phòng.
Tiểu Địch cuộn tròn lại trong lòng Cố Trường Dạ, mày vẫn nhíu, “Bệnh của ông ngoại rất nghiêm trọng ạ?”
Cố Trường Dạ nghe Tiểu Địch hỏi vậy, khuôn mặt căng cứng mấy phần, chỉ biết gật nhẹ.
Mắt Tiểu Địch hồng hồng, “Mẹ thật khổ.” Ông ngoại đổ bệnh, mà chính cậu bé cũng đổ bệnh, không thể ở bên cạnh mẹ, gánh vác hết thảy công việc cho mẹ.
Cố Trường Dạ ôm chặt Tiểu Địch, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Địch, từng chút từng chút theo tiết tấu.
Giản Trung Nhạc tỉnh dậy, lại nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá Giản Ngưng một phen.
Giản Ngưng cũng không dám đến gần như trước kia, chỉ có thể gọi y tá vào chăm sóc.
Giản Ngưng đón lấy Tiểu Địch, đứng từ xa nhìn Giản Trung Nhạc.
Tiểu Địch chăm chú thật lâu, mới giòn giã gọi, “Ông ngoại, con là Tiểu Địch.
Hôm nay mẹ con đưa con tới thăm ông.
Mẹ nói ông ngã bệnh, không biết ông có đau nhiều không?” Nói xong gương mặt nhỏ nhắn lại nhăn thành một đoàn.
Thái độ Giản Trung Nhạc xa lạ, nhiều nhất chỉ liếc Tiểu Địch cùng Giản Ngưng một cái, sau đó lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nơi đặt cây hoa quế, tựa như đó là địa phương trân quý nhất của ông.
Thấy ông ngoại không để ý tới mình, Tiểu Địch chu chu mỏ, “Mẹ, ông ngoại không chơi với con.”
“Không phải ông không muốn chơi với con mà là ông đang bị bệnh, Tiểu Địch không cần trách ông, được không?”
“Con không trách ông.
Ông là ba ba của mẹ, con làm sao dám trách ông.”
Lời nói chỉnh chu giống như người lớn, không khỏi làm cho Giản Ngưng bật cười.
Hôm nay thời tiết rất tốt nên Giản Ngưng muốn ở đây lâu thêm một chút.
Cố Trường Dạ nhìn thấu ý nghĩ của Giản Ngưng, liền gọi y tá đến, để cho Giản Ngưng đẩy Giản Trung Nhạc ra ngoài.
Giản Ngưng vừa vui vừa sợ, cô muốn gần gũi hơn với ba, lại sợ làm cho ông mất kiểm soát, không khống chế được cảm xúc.
Giản Trung Nhạc nhìn Giản Ngưng thật lâu, nhưng không phát giận như những lần trước, mà rất nhanh rũ mắt xuống.
Giản Ngưng đẩy Giản Trung Nhạc trên cỏ, động tác đơn giản như vậy, cô cũng lúng túng sợ mình làm sai, sợ ba lại ghét bỏ mình.
Thật may, hết thảy đều tốt.
Cố Trường Dạ ôm Tiểu Địch ngồi trên băng ghế dài.
Tiểu Địch đôi lúc nhìn chằm chằm mẹ, đôi lúc lại ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ba ba, gương mặt nhỏ hết sức thỏa mãn.
Giản Ngưng cũng chốc lát quay đầu lại nhìn Tiểu Địch, vẫy vẫy tay với con.
“Ba, ba nhìn đằng kia, là cháu ngoại của ba.
Ngày xưa ba còn nói, nếu con và anh trai, sau khi kết hôn, mỗi nhà sinh cho ba một đứa bé.
Ba mỗi ngày bế một đứa đi chơi, vui vẻ lúc tuổi già.
Ba có còn nhớ không?
“Con đưa anh về nhà rồi, Tiểu Địch cũng lớn như vậy, nhà mình còn thiếu mỗi ba.
Chờ ba khỏi bệnh, cũng trở về nhà.
Chúng ta một nhà bốn người lại có thể ở bên nhau.
Con hứa lúc đó sẽ không gây ra chuyện làm ba buồn lòng nữa, sẽ lại làm tiểu công chúa ngây thơ của ba… Chỉ có điều đổi lại, con chăm sóc ba, bảo vệ ba.
Có được không?”
“Có một cây hoa quế trước của nhà chúng ta nữa, có vẻ vẫn đang đợi ba trở về mới nở hoa…”
…
Cô thật sự sợ có một ngày tâm tình của mình sẽ giống như gốc hoa quế kia, mãi mãi chỉ biết chờ đợi, nào biết cây hoa quế vĩnh viễn không thể nở hoa.
Cô nói một lúc lâu, không tiếp tục đẩy xe lăn, mà cúi xuống quan sát nét mặt Giản Trung Nhạc.
Phát hiện có gì đó không đúng, ánh mắt Giản Trung Nhạc đỏ ngầu, tựa hồ cảm xúc lúc này vô cùng thương tâm.
Giản Ngưng lập tức kích động, “Ba, có phải ba nhớ ra cái gì rồi không? Ba, con Ngưng Ngưng