Giản Ngưng lẳng lặng đi theo Cố Trường Dạ, nhìn hắn ôm Tiểu Địch vào trong xe.
Cô hung hăng trừng mắt với hắn, khiến hắn cảm thấy cô dường như có thể trực tiếp lao đến cắn xé hắn vậy.
Cố Trường Dạ do dự hai giây, quyết định để cô tự trở về suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ hận không thể khiến hắn lập tức biến mất, làm sao có thể nguyện ý cùng hắn ở một nơi.
Xe khởi động, chốc lát đã vụt ra khỏi bệnh viện.
Giản Ngưng đứng lặng nhìn.
Một lúc sau như có ma xui quỷ khiến, cô vội chạy tới, đón một chiếc taxi.
“Bám sát chiếc xe phía trước.” Giản Ngưng nói với tài xế, đổi lấy ánh mắt khó hiểu của ông ta.
Cô cũng không có ý định giải thích, “Cách xa một chút, đừng để bị phát hiện.”
Con đường hướng vào nội thành không có quá nhiều xe, xe của cô cũng chỉ có thể duy trì một khoảng cách nhất định, là cách xe Cố Trường Dạ một xe.
Đi được một lúc, Giản Ngưng phát hiện con đường này có chút quen thuộc.
Hình như là dẫn đến bệnh viện tư nhân của Cố Trường Dạ.
Hắn đã đưa cô tới đây một lần, làm cái gì mà kiểm tra thân thể vớ vẩn, về phần kết quả cô cũng không rõ lắm.
Cô âm thầm suy tư một lúc, phát hiện ra chính xác là con đường này.
Bệnh viện này chia làm hai bộ phận, một phần khám chữa bệnh công khai, phục vụ các gia tộc có thế lực trong thành phố.
Phần còn lại tương đối kín đáo, nghe nói chỉ phục vụ riêng cho Hoàng thành, bảo vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể ra vào.
Giản Ngưng xuống xe, một mình đi vào bệnh viện.
Bộ phận lần trước Cố Trường Dạ đưa cô đến, tựa hồ là nơi khám chữa bệnh công khai, mà bộ phận tư nhân thì cô không thể tiến vào.
Cô đi lòng vòng một lúc, cũng chỉ có một đường đi thông, không phân chia bộ phận hay gì cả.
Giản Ngưng tìm một băng ghế, ngồi xuống.
Cô hi vọng Cố Trường Dạ tới nơi này, đơn thuần chỉ là đưa Tiểu Địch cùng đi gặp huynh đệ, hoặc giả là kiểm tra thân thể chút ít.
Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình, đừng bao giờ là Tiểu Địch bị bệnh.
Nghĩ đến tình trạng của anh trai, nghĩ đến tình trạng của ba, cô chỉ có thể hy vọng sự việc sẽ không đi theo phương hướng tồi tệ nhất.
Hiện tại, cô nhận rõ cô bất an, tim đập nhanh cực độ.
Cô nhớ lại lần Cố Trường Dạ đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, lý do là cảm thấy cô không trong sạch, cơ thể cô có vấn đề.
Bây giờ nghĩ lại, một loạt chu trình khám kia, tuyệt không giống kiểm tra đơn thuần.
Cho dù là như thế, cô thà tin tưởng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ chốc lát nữa thôi, Cố Trường Dạ sẽ đưa Tiểu Địch đi ra, hết thảy đều là cô nghĩ nhiều.
Cô ngồi rất lâu, thẳng đến khi chân không còn bất kì cảm giác.
Một giây kế tiếp liền trông thấy Cố Trường Dạ đi ra.
Mấy giờ trôi qua, rốt cuộc chờ được người muốn gặp.
Cố Trường Dạ ra ngoài cùng Kỷ Bách Hiên.
Giản Ngưng đã gặp qua người này, biết anh ta cũng là một trong những người đứng đầu Hoàng thành.
Cô không quan tâm lắm, chính là chỉ mong đợi có thể gặp con trai.
Kỷ Bách Hiên không ngừng nói gì đó với Cố Trường Dạ, khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Giản Ngưng phải chống tay vào bồn hoa mới có thể đứng dậy, chân đã tê dại mất cảm giác.
Cô giậm chân vài cái, không do dự, lập tức chạy tới chỗ Cố Trường Dạ.
“Tiểu Địch đâu?” Cô thở không ra hơi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Dạ, “Tiểu Địch đâu?”
Hy vọng tốt lành không bao giờ thành sự thực, chỉ có chuyện xấu mới nghĩ tới trong một tích tắc đã có thể đến ngay.
Kỷ Bách Hiên liếc Cố Trường Dạ, lại nhìn đến Giản Ngưng, phát hiện ánh mắt chị dâu mang theo khẩn cầu cùng hy vọng, làm cho người ta không dám nhìn lâu.
Anh nhịn không được lui từng bước về phía sau, giao toàn bộ cho Đại ca xử lí.
Cố Trường Dạ quay đầu nhìn lão Bát, “Cậu về trước đi, cứ làm theo những gì tôi bảo.”
Kỷ Bách Hiên gật đầu, xoay người rời đi.
Hàng lông mi dài của Giản Ngưng không ngừng động ra nước mắt, “Tiểu Địch không ở trong này đúng không?” Cô nở nụ cười, “Anh đưa nó đi chỗ khác rồi, chính là như vậy, chính là như vậy.”
Cô cười, sắc mặt lại càng trắng bệch.
Cố Trường Dạ cắn môi, phát hiện bản thân không nói nên lời.
Chỉ có thể đem hy vọng của cô hoàn toàn tưới tắt, làm cho cô ngay cả chút ảo tưởng dư lại cũng không thể tiếp tục.
Giản Ngưng thấy hắn không nói gì, cười chậm rãi, “Tiểu Địch ở trong này? Nó chỉ bị cảm thôi, cho nên anh mới đưa nó tới đây đúng không?”
Cô ngày càng thở dốc, ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu.
Chỉ cần người đàn ông trước mắt gật nhẹ một cái, chỉ cần hắn gật một chút thôi, tim của cô có thể bình yên, có thể an ổn hạ xuống rồi.
Thế nhưng hắn không nói, chỉ trầm mặc dị thường.
“Không phải cảm lạnh?” Khóe miệng cô run lên, thanh âm cũng ngày càng nhẹ nhàng mờ ảo, “Vậy đến bệnh viện làm gì?”
Cố Trường Dạ nhìn cô, trăm mối ngổn ngang, biết rõ trong lòng cô rất