Giản Ngưng ghé trại cai nghiện thăm Giản Nhất Phàm một lần, tình trạng anh rất xấu.
Nhìn vào ánh mắt anh, cô có thể đọc ra từ đó nội tâm sâu thẳm anh đang khát cầu.
Giản Ngưng nghe tiếng rên của anh, nhịn không được run lên.
Cai nghiện là bắt buộc, quá trình vô cùng tàn khốc.
Giản Ngưng muốn rơi lệ, nhưng như thế nào nước mắt cũng không chảy ra được.
Cô không đành lòng nhìn, rất nhanh rời đi.
Cố Trường Dạ đợi trong xe phía bên ngoài, thấy Giản Ngưng, hắn bước xuống.
Sắc mặt cô không tốt, nhìn thấy hắn thì lập tức né tránh.
Ánh mắt Cố Trường Dạ dừng trên người Giản Ngưng, đợi cô đến gần, hắn dường như theo bản năng mở miệng, “Đây là con đường tốt nhất cho anh ấy.”
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn muốn giải thích cho cô nghe, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn không muốn cô hiểu lầm hắn.
Giản Ngưng không nhìn hắn, cũng không đáp lời.
Lý trí cùng tình cảm vốn không thể hòa nhập.
Cô biết đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng mỗi lần thấy anh trai thống khổ như vậy, cô lại không cam lòng.
“Có đôi khi phải tàn nhẫn, mới là giúp người khác.”
Lần này Giản Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không lạnh lẽo cũng không thâm trầm, chỉ có nhàn nhạt hờ hững.
Kia là người thân của cô, không phải của hắn, hắn đương nhiên có thể nói như vậy dễ dàng.
“A, vậy anh luôn tàn nhẫn với tôi, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, là muốn tốt cho tôi sao? Xin lỗi, tôi không phải học trò của anh, không thể lĩnh giáo phương pháp của anh được.”
Cố Trường Dạ nhìn chằm chằm cô, lần này không nói gì nữa.
Giản Ngưng cứ thế lên xe, hai người cùng nhau trở về nhà.
Thời gian này cô không muốn chống đối Cố Trường Dạ, không muốn để Tiểu Địch cảm thấy phiền lòng.
Nghĩ đến Tiểu Địch, ngực cô liền đau, tựa như sẽ không bao giờ có thể vẹn toàn nữa.
Cố Trường Dạ lái xe, cũng không có ý định nói chuyện.
Giản Ngưng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài xoẹt qua rất nhiều bóng người.
Cô nghĩ, trên thế giới này, cô có phải hay không là người xui xẻo nhất? Tất cả những gì bất hạnh nhất đều ập xuống đầu cô.
Nhưng cô sao có thể gục ngã, cô gục ngã thì Tiểu Địch biết làm sao bây giờ?
Cô không thể, cô trước sau đều phải kiên trì.
Tiểu Địch đợi ở nhà chờ ba mẹ về ăn cơm.
Cậu bé nhìn xung quanh biệt thự, đây là nơi trước kia ba mẹ sống, nơi này chưa từng có dấu vết của cậu bé.
Sau vài giây ngắn ngủi, Tiểu Địch lại nghĩ không có dấu vết gì của mình mới là tốt, như vậy sau khi Tiểu Địch đi rồi, mọi người cũng không cần nhớ đến cậu bé, không cần đau buồn vì cậu nữa.
Mọi chuyện hết thảy rồi sẽ qua nhanh thôi.
Giản Ngưng xuống xe, bước nhanh vào nhà.
Tiểu Địch nhìn thấy mẹ, liền cười rất tươi.
Tiểu Địch vốn là muốn chạy tới nhào vào lòng mẹ, nhưng là không đủ sức lực, chỉ có thể bất động nhìn mẹ đi tới.
Cố Trường Dạ theo sau bước vào, người giúp việc lập tức dọn đồ ăn lên.
Giản Ngưng ôm Tiểu Địch đến trước bàn ăn, Tiểu Địch trên nét mặt vẫn mang theo ý cười.
“Vui thật, cả nhà mình có thể cùng nhau ăn cơm.” Người nói vô ý, người nghe hữu tình.
Lời Tiểu Địch vui vẻ nói ra, nhưng Giản Ngưng nghe được hoàn toàn là hàm ý khác.
“Cho nên Tiểu Địch phải ngoan, phải ăn nhiều cơm.” Cô cố gắng nở nụ cười.
Tiểu Địch gật gật đầu, nhìn về phía Cố Trường Dạ, “Ba ba lớn như vậy, phải ăn được rất nhiều cơm ấy nhỉ?” Cậu bé lại nhìn đến thân thể của mình, không nén được thở dài.
“Đúng vậy, cho nên Tiểu Địch phải ăn thật nhiều, sau này mới có thể cao bằng ba ba.”
Ba người cứ như vậy ăn cơm, thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ nói vài câu.
Thoạt nhìn qua, rất giống gia đình hạnh phúc.
Trong thời gian này, Tiểu Địch không trở về bệnh viện, mà ở nhà cùng với ba mẹ.
Giản Ngưng cùng Cố Trường Dạ sẽ chơi đùa với Tiểu Địch, sẽ đưa Tiểu Địch đi chơi, Tiểu Địch dường như chưa bao giờ vui hơn thế.
Cố Trường Dạ nảy ra ý định đưa Giản Ngưng và Tiểu Địch đến xem một trường tiểu học trọng điểm.
Ba người từ bên ngoài bước vào, có thể nhìn thấy thật nhiều các bạn học sinh mặc đồng phục, đeo cặp sách, xếp hàng nghiêm chỉnh đi ra, trên ngực ai nấy đều là khăn quàng đỏ thắm.
Chỉ là các bạn đeo cặp sách khá lớn, so với thân thể nhỏ bé có chút không phù hợp.
Tiểu Địch nghĩ, trong cặp các anh chị nhất định trang bị đầy đủ sách.
Sau khi mọi người về nhà sẽ ngồi vào bàn nghiêm túc làm bài tập.
Đó cũng là giấc mộng của cậu bé, Tiểu Địch ước có một ngày có thể đến trường học, nghiêm túc học bài.
Cố Trường Dạ cùng người phụ trách học tập nói chuyện với nhau trong chốc lát, bàn đến điều kiện học tập cùng những thủ tục khác, xong xuôi mới bước vào.
Giản Ngưng vẫn ôm Tiểu Địch, Tiểu Địch hai tay quấn lấy cổ mẹ, “Mẹ, mẹ thấy con có thể vào học trường này không?”
“Tiểu Địch thông minh như vậy, nhất định có thể thi đậu.”
Hai mẹ con cô đi dạo vòng quanh sân trường, một lúc sau Cố Trường Dạ đi tới, chủ động đón lấy Tiểu Địch.
Giản Ngưng do dự vài giây, vẫn là đưa Tiểu Địch cho Cố Trường Dạ bế.
Bước chân Cố Trường Dạ so với Giản Ngưng nhanh hơn nhiều, khiến Tiểu Địch có thể cảm nhận ba ba mình có bao nhiêu sức lực đàn ông.
Tiểu Địch ghé vào tai ba ba nói nhỏ, “Ba ba, ba ba có thích mẹ không?”
Đuôi mắt Cố Trường Dạ khẽ giật, vấn đề này, có lúc đã từng tràn ngập trong lòng hắn, trở thành vấn đề không thể giải quyết.
Hắn kì thực cũng không rõ ràng lắm cảm xúc của hắn là gì, nhưng hắn có thể xác định, hắn muốn ở bên cô.
“Ừ.”
Đơn giản một chữ, lại làm cho Tiểu Địch hết sức vừa lòng.
Ngày hôm sau bọn họ lại đến một trường trung học trọng điểm.
Cổng trường xanh vàng rực rỡ, cách đó không xa là một nhóm học sinh đang tụ lại xem thứ tự trên bảng điểm.
Một nhóm khác ùa nhanh đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn, một bên chỉ cô bán hàng mình muốn mua gì đó, một bên cùng bạn học cười nói, ai nấy đều tươi cười.
Trong mắt Tiểu Địch tràn ngập hâm mộ.
Cậu bé cũng hy vọng chính mình có thể có một ngày như vậy, thi đậu trường