Hậu sự của Tiểu Địch, cơ bản đều do Cố Trường Dạ thu xếp.
Hắn mỗi khi nhìn thấy Giản Ngưng, đều có loại suy nghĩ cô sẽ ngã xuống giống như Tiểu Địch, nhưng kì tích, cô vẫn đứng vững.
Sau khi Tiểu Địch mất, Giản Ngưng đến bệnh viện thăm Giản Trung Nhạc.
Bất kể bác sĩ khuyên ngăn gì, cô vẫn ôm ông khóc nức nở.
Kết quả bị Giản Trung Nhạc vô thức đánh một cái, trên mặt còn lưu lại vết bầm tím.
Cố Trường Dạ nhận được điện thoại, nhịn không được gào lên, “Làm sao lại để mất cô ấy rồi?” Hắn không kìm được tức giận, trực tiếp ném thẳng điện thoại xuống đất.
Cố Trường Dạ đá mạnh vào tường, hắn biết tâm tình hiện tại cô bất ổn, không muốn nhìn thấy hắn, nên đã cho người đi theo, đề phòng cô xảy ra bất trắc.
Đến bệnh viện, người của hắn nghĩ cô cùng lắm chỉ vào thăm Giản Trung Nhạc, một lúc sau mới phát hiện không thấy cô đâu.
Cố Trường Dạ lái xe ra ngoài, hôm nay trời lạnh hơn một chút.
Trời chậm chạp mưa phùn, chỉ chốc lát nước đã bám đầy cửa kính xe.
Từ khi biết được bệnh tình Tiểu Địch, hắn biết sẽ có ngày này.
Ngày biết tin cô còn sống, trái tim đã khô cằn của hắn nảy lên loại một kích động, giống như nơi nào đó đang đóng băng tự nhiên có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Hắn giận lão Tam, nhưng rất nhanh, phẫn nộ tiêu tán, không gì quan trọng bằng việc cô đã trở về.
Hắn nghĩ rốt cuộc ông trời cũng cho hắn cơ hội.
Lần này, hắn sẽ giữ cô thật chặt.
Nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, cơ hội nào cũng cần phải trả giá, hơn nữa giá lại quá cao.
Hắn lo lắng Giản Ngưng sẽ vì Tiểu Địch mà mất đi dũng khí sống, nên đã cố dùng thủ đoạn ép cô sinh con.
Ít nhất sau khi Tiểu Địch đi rồi, giữa bọn họ còn có một đứa bé.
Thế nhưng cô không muốn vì hắn sinh con.
Nghĩ đến vẻ mặt quyết tuyệt kia của cô, hắn không khỏi cười khổ.
Giữa hai người sẽ không có đứa con nào nữa, ngay cả một sợi dây ràng buộc mỏng manh cũng không.
Cố Trường Dạ đi khắp nơi tìm kiếm cô, cũng cho người của lão Tứ đi tìm, hắn thực sự sợ cô sẽ kích động, làm chuyện không may.
Bao nhiêu người tìm kiếm Giản Ngưng trong thành phố, nhưng ngay cả một tin tức cũng không có.
Cố Trường Dạ trầm mặc một lát, quay đầu xe, hắn nghĩ ra một chỗ cô có thể đi.
Cô quả nhiên ở trước mộ Tiểu Địch.
Nếu không phải hắn đến gần, cũng không phát hiện cô đang ngất xỉu.
Cô mặc quần áo thật dày, nhưng đã bị mưa thấm ướt sũng.
Mắt cô nhắm chặt, Cố Trường Dạ thế nhưng không dám nhìn đến nét mặt cô, cô giống như đang ngủ, cũng giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Cô sốt cao, hôn mê bất tỉnh… Sắc mặt Cố Trường Dạ xanh mét, mấy vị bác sĩ bị hắn chất vấn hồi lâu.
Họ cảm thấy cũng thật lạ, thuốc đã tiêm mấy liều, theo lẽ thường cô phải hạ sốt rồi mới đúng.
Nhưng cô vẫn sốt cao, so với thời điểm mới đưa về thậm chí còn nghiêm trọng hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng nguy hiểm tới tính mạng.
“Khả năng bệnh nhân không muốn tỉnh lại…”
“Ý thức rất yếu…”
“Cứ như vậy, chỉ sợ…”
Cố Trường Dạ không nghe nổi, vụt lên túm cổ áo bác sĩ, “Một cơn cảm lạnh mà các ông cũng không chữa được, tôi tốn nhiều tiền chỉ để nuôi một đám lang băm hay sao?”
Chu Thừa Nghiệp lập tức tiến lên nới lỏng tay Cố Trường Dạ ra, dùng ánh mắt ý bảo bác sĩ mau mau rời đi.
Cố Trường Dạ xoay người, hung hăng đánh một quyền lên tường.
Cố Trường Dạ biết Chu Thừa Nghiệp định an ủi hắn, liền đẩy cậu ta ra, ánh mắt gắt gao nhìn cô đang nằm trên giường.
Khuôn mặt trắng bệch thường ngày của cô, giờ phút này lại hồng hào đến nhức mắt.
Hắn nhắm mắt lại, như thế nào cũng không ngăn được cỗ bất lực trong lòng bốc lên.
Tiểu Địch không còn, hắn có thể không đau lòng sao? Nhưng hắn phải kiên cường, bản thân một người đàn ông, tuyệt đối không thể ngã xuống.
Loại cảm giác này, nhìn người mình yêu thương phải nằm xuống, so với chính bản thân mình chết còn đau khổ hơn.
Khi đó Hoàng thành chưa được như bây giờ, cũng chỉ là đám côn đồ nhãi ranh ô hợp.
Cố Trường Dạ trưởng thành cùng anh em, kiên định tin tưởng.
Đứng đầu là Lương Kim Bằng, mắc bệnh kiêu ngạo lại hay đa nghi, thận trọng.
Từ lúc Cố Trường Dạ chậm rãi có thế lực của riêng mình, Lương Kim Bằng tìm trăm phương ngàn kế muốn giết Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ biết tính cách Lương Kim Bằng, nếu hắn không phản kích, vậy chỉ có con đường chết.
Thời điểm đó thế lực Cố Trường Dạ vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm, thậm chí còn bị phân tán.
Mấy năm này, Lương Kim Bằng cố ý chèn ép hắn, nhưng cũng không dám chân chính ra mặt.
Cố Trường Dạ theo Lương Kim Bằng nhiều năm, nếu trực tiếp động thủ, e sẽ làm anh em không phục.
Bọn họ muốn đặt cược một chuyến làm ăn, trung thành cùng nghĩa khí, điều này Lương Kim Bằng hiểu được.
Lương Kim Bằng không dám tùy ý động vào Cố Trường Dạ, nhưng cũng không từ bỏ ý niệm giết chết Cố Trường Dạ trong đầu.
Hắn sai Cố Trường Dạ đi làm một cuộc giao dịch.
Cuộc giao dịch này, mức lợi ích khổng lồ, hơn nữa quan hệ ngoại giao cũng rất lớn, làm cho mọi người tin tưởng Lương Kim Bằng đối với Cố Trường Dạ thực sự coi trọng.
Cố Trường Dạ không tiện từ chối, lại phải dốc hết sức hoàn thành, nếu không, mọi chuyện chắc chắn hắn sẽ phải gánh chịu.
Nếu hắn gặp chuyện không may, không chỉ có mình hắn, mà anh em đi theo hắn cũng bị liên lụy.
Dưới kia còn không biết bao nhiêu kẻ ngày đêm nguyền rủa Cố Trường Dạ chết để đoạt lấy cơ hội trong tay hắn, chuyến này, hắn không những đặt cược bản thân mình, còn đặt cược cả tính mạng anh em.
Cố Trường Dạ làm việc cẩn thận, trước đó có ngụy trang đến vài quán bar nhỏ để xem xét tình hình.
Quán bar nhỏ nhưng nhiều người đi lại, tập hợp đủ mọi loại ngành nghề.
Cố Trường Dạ chuẩn bị tốt tất cả