Tiêu Hằng cười nhẹ một tiếng: “Thứ của cậu? Thứ chủ tịch Trâm chỉ là?”
“Trong lòng biết rõ, hà tất phải nói ra”
“Nếu như thứ chủ tịch Trầm muốn chỉ là tiểu Đồng”
, nụ cười trên môi của Tiêu Hằng, lập tức thu lại: “Chủ tịch Trầm, tiểu Đồng cô ấy là một người sống sờ sờ, không phải là thứ thuộc về ai cả”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn, không có một chút biểu cảm gì, đôi mắt sâu đen ngóng nhìn về đối phương: “Tôi đã từng cảnh cáo cậu, thứ của tôi, kể cả tôi không cần, thì người khác cũng đừng hòng cướp đi”
Trên khuôn mặt Tiêu Hằng lộ ra sự sắc bén: “Giản Đồng cô ấy là một người sống, cô ấy có cách nghĩ của riêng mình, cô ấy cũng có quyên lợi được lựa chọn người bên cạnh.
Trâm Tu Cẩn, cậu quản có hơi nhiều rồi thì phải”
“Phải, cũng có lẽ là chủ tịch Trâm cậu, đã từng có một quá khứ mà không ai biết tới với tiểu Đồng.
Nhưng quá khứ chính là quá khứ.
Trầm Tu Cẩn, nếu bản thân cậu đã nói rồi, cô ấy là thứ cậu không cần thì hà tất lại không chịu buông tay chứ?”
Nghe xong, trong đôi mắt sâu đen của Trầm Tu Cẩn, lóe lên sự hung dữ...
Cô ta đã nói với Tiêu Hằng những gì? “Kể cả giữa hai người đã từng trải qua cái gì, vậy cũng chắc chắn không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Trầm Tu Cẩn, nếu cậu không mù, thì có thể nhìn thấy, tôi có thể làm cho khuôn mặt của cô ấy xuất hiện nụ cười.”
Tiêu Hằng không nhường nhịn: “Trầm Tu Cẩn, cậu có thể không?”
Tô Mộng cảm nhận được rõ ràng nhất, toàn thân của Boss ở bên cạnh đang cứng đơ lại, cho dù không hiện rõ, nhưng cô ở gần, nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đột nhiên! Trầm Tu Cẩn nheo mắt lại: “Cậu có hiểu cô ta không?”
“Không phải đang trong giai đoạn tìm hiểu sao?”
Tiêu Hằng lẩm bẩm.
“Vậy cậu hiểu được quá khứ của cô ta,