“Sau này, cô hãy ở đây”
Trầm Tu Cẩn đưa Giản Đồng vê tâng 28 của Đông Hoàng, lại nói: “Tôi đã giúp cô xin nghỉ công việc ở đây rồi, sau khi nhận chức vào Trâm thị, thì sau này cô hãy ở bên cạnh tôi.”
“Công việc của tôi làm rất tốt!”
Cô tức giận chừng mắt lên, anh lại dựa vào cái gì mà thay cô đưa ra quyết định này? “Vậy sao? Công việc gặp gỡ rồi vui cười cùng nhau, cô cảm thấy rất tốt à? Giản Đồng, bản thân cô nguyện ý làm, nhưng tôi cũng sẽ không nguyện ý để cho cô tiếp tục làm”
Giản Đồng muốn cười...
Thế từ đầu sao lại đến đó? Lúc đầu lại là ai đã bảo cô đến bộ quan hệ xã hội? Thật là...
đáng cười! “Chủ tịch Trầm, lúc đầu anh không hề nói như vậy.
Là anh đã điều tôi đến bộ quan hệ xã hội, lẽ nào anh đã quên rồi sao?”
Giản Đồng cắn răng hỏi: “Lúc đầu anh bảo tôi làm, bây giờ tại sao lại không nguyện ý để tôi làm?”
Ánh mắt phức tạp của Trầm Tu Cẩn liếc nhìn Giản Đông: “Cô muốn biết à?”
Giản Đông không nói gì, Trầm Tu Cẩn lãnh đạm nói: “Sau này cô sẽ biết thôi”
“Nhưng mà tôi không muốn...”
“Giản Đồng, lúc cô làm công việc này, có vui không?”
Có vui không...
Giản Đồng ngơ ngác.
Trầm Tu Cẩn nói xong, quay người rời đi, để lại một mình Giản Đông...
Người đàn ông này, ngày càng không hiểu nổi.
Nhưng có một điểm, từ trước đến giờ đều không thay đổi được.
Anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, anh quyết định cái gì thì là cái đó! Chán ghét nhất, là anh như vậy...
Giống như lúc đầu anh nói cô có tội, thì cô lại giống như thực sự có tội! Nhưng