“Anh vừa nói, cô Giản gọi tên tôi trong giấc mơ sao?”
Nếu như không hiểu sai, thì “A Lục”
là chỉ anh đúng chứ? Vẻ mặt của Lục Thâm bỗng trở nên kỳ lạ...
Khụ khụ khụ, chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình lại lớn đến như vậy? Trừ hôm Tiêu Hằng đưa Giản Đồng đi đến nơi hẹn ra, thì anh và Giản Đồng, cũng chỉ gặp mặt nhau được một lân đó.
“Trầm Tu Cẩn, cô ấy thực sự đã gọi “A Lục”
sao?”
Thực sự là nếu tò mò quá mức, thì Lục Thâm chẳng khác gì đang tìm đường chết.
Chưa nói xong, người ở đầu dây bên kia, liền cúp máy.
“Này? Này? Trầm Tu Cẩn, anh vẫn chưa trả lời tôi!" Đầu dây bên kia, Trầm Tu Cẩn thẳng thắn cúp máy.
Anh đã không phải là lần đầu tiên nghe thấy người phụ nữ kia gọi lên hai chữ “A Lục”
này trong mơ rồi, nếu như không phải Lục Thâm...
Thì là ai chứ? Giơ ngón tay lên, gõ từng cái lên trên mặt bàn của phòng hội nghị, đột nhiên dừng lại, ngay lập tức gọi điện thoại cho Trầm Nhất: “Cậu đi điều tra xem, ở trong tù, có người nào tên là 'A Lục”
không”
Đương nhiên, Trầm Tu Cẩn tuy không thể hoàn toàn khẳng định được rằng bên cạnh Giản Đồng ba năm trước có người nào tên là “A Lục”
không, nhưng sau ba năm cô quay lại, những lân nói mê trong mơ đều là cái tên này, vậy thì, manh mỗi trực tiếp chỉ vào nơi đó
- cuộc sống trong tù ba năm của cô!! Quay người, về lại trong văn phòng.
Người phụ nữ trên sô pha, ngủ rất sâu, không hề có bất kì dấu vết tỉnh lại nào.
Anh ngồi xuống phía sau bàn làm việc, người thư kí bước vào: “Chủ tịch...”
Người thư kí vừa cất tiếng gọi, thì nhìn thấy người đàn ông ở phía sau bàn làm việc giơ thẳng ngón trỏ lên, biểu thị ý hãy im lặng, rồi lại liếc về vị trí chiếc sô pha.
Người thư khí nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, trên sô pha có một người phụ nữ đang nằm ngủ, ngay lập tức, liền vội vàng gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Không