“Hạ Phong Bắc, ông có ý kiến gì?”
Đôi mắt sâu đen của người đàn ông chuyển hướng sang ông cụ Hạ ở bên cạnh, trên khuôn mặt già cỗi, rõ ràng thẹn quá hóa giận, nhưng lại không thể không cất giấu đi.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, với bản lĩnh hung dữ này của Trầm Tu Cẩn, ông cụ Hạ không muốn tốt cũng phải tốt, chiếc gậy được Hạ Phong Bắc nắm chặt trong lòng bàn tay, chống trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, không nói gì cả.
Ánh mắt của Giản Đồng hiện lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh...
Người này, rốt cuộc là ý gì? Trầm Tu Cẩn rủ mắt xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Giản Đồng, đôi môi mỏng cong lên, “Giản Đông, cô muốn làm như thế nào?”
Cô muốn làm như thế nào? Giản Đồng quá hiểu Trầm Tu Cẩn sẽ không tự nhiên mà lương thiện, cho dù vào lúc Trâm Tu Cẩn hỏi ra câu này, xung quanh ai nấy cũng đều vô cùng kinh ngạc, những lời bàn tán xôn xao nói “Chủ tịch Trâm không phải là đang chống lưng cho cô ta đấy chứ?”
, nhưng trong lòng Giản Đồng đã quá hiểu người đàn ông đang đứng cạnh mình lúc này.
Nếu như anh là người lương thiện...
thì sao bản thân lại phải đi đến bước đường này! Chính là bới vì trong lòng biết rõ.
Giản Đồng bỗng nhắm mắt lại, trong lòng đang có hai sức mạnh giằng co nhau, cô cân phải đưa ra quyết định, cô biết, cô bắt buộc phải đưa ra quyết định...
Người đàn ông này đang ép cô đưa ra quyết định! Cô phải như thế nào! Sự cưng chiều của ông nội tất nhiên không hề đơn thuần, nhưng cô vẫn rất cảm ơn ông nội, không có ông, bản thân sẽ giống như những thiên kim kia, dựa dẫm vào bố mẹ, rồi cuối cùng trở thành một công cụ thông gia.
Không có ông nội, bản thân sẽ không thể nhìn thấy thế giới rộng lớn như vậy, sẽ không thể có một cuộc sống vất vả nhưng tuyệt vời