Trầm Tu Cấn đưa Giản Đồng rời đi, đứng ở trong cái góc tương phản với không khí náo nhiệt, Lục Thâm nghiền ngầm vuốt cuốt cằm, giọng nói trâm thấp, nhẹ nhàng ngâm nga: “Giản Đồng sao?”
Giản Đồng của hôm nay, cho anh một cảm nhận hoàn toàn khác.
Đôi mắt đen nháy của Lục Thâm sáng lên, hiện lên vẻ hứng thú.
Đôi môi mỏng hếch lên, đút tay vào túi quân rồi rời khỏi biệt thự của nhà họ Giản: “Đoán xem hôm nay tớ nhìn thấy ai?”
Vừa đi về phía chiếc xe của mình, vừa gọi điện thoại cho Tiêu Hằng, “Cậu chắc chắn sẽ không ngờ tới”
“Nếu đã không ngờ tới, thì tớ sẽ không hỏi nữa”
Tiếng ồn ào, từ trong điện thoại truyên tới, giọng nói của Tiêu Hằng, cà lơ phất phơ: “Lục Thâm, có muốn đến đây chơi không? Cảnh đẹp, gái mới đến cực kì thú vị.”
Lục Thâm nghe thấy giọng nói cà lơ phâất phơ của Tiêu Hằng, cũng không phản ứng lại anh, nói thẳng: “Giản Đồng.
Tớ ở nhà họ Giản nhìn thấy Giản Đồng”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, nhất thời im lặng, rồi lại truyên đến tiếng cười vui sướng: “Tớ nói ai chứ? Cô ta à? Lục Thâm cậu đã hết thú vị đến như này rồi sao, tớ sớm đã chán ngấy với loại phụ nữ như cô ta rồi.
Cậu đặc biệt gọi điện thoại đến để nói về cô ta với tớ à?”
Trong lòng Lục Thâm than thở một tiếng: “Thật là như vậy sao? Tiêu Hằng? Nếu như trong lòng cậu thực sự cho rằng như vậy, thì tại sao phải suốt ngày quyến luyến chốn tình yêu chứ?”
“Haha, cậu thật buồn cười, Lục Thâm, tớ vốn dĩ là người như vậy.
Cậu cứ coi như thời gian trước đầu của tớ bị cửa kẹp vào, nên mới nhất thời xuất hiện tinh thân thất thường đi”
Bên phía Tiêu Hằng không kiễn nhẫn được nữa: “Được rồi, tớ đang ăn chơi vui vẻ, không có chuyện gì thì tớ cúp máy đây.”
Đang chuẩn bị cúp máy, thì trong điện thoại truyên đến giọng nói trâm tĩnh của Lục Thâm: “Cậu biết quỹ duy ái chứ? Nhà họ Giản hôm nay tố chức một bữa tiệc, thực ra là để đấu giá quỹ duy