Chỉ cần ngoan ngoãn, thì sẽ không phải đau khổ nữa, chuyện đơn giản như vậy...
Cô có lí do gì mà không làm theo chứ? “Em không cần phải đến “duy ái' nữa”
“.."
Tại sao? Người phụ nữ mấp máy môi, cuối cùng lại đem câu hỏi kháng nghị này ấn vào trong bụng...
Chỉ cân ngoan ngoãn, thì sẽ không phải đau khổ nữa...
“...
Ữm”
“Bây giờ tất cả những hạng mục kinh tế có liên quan đến “duy áï, cứ giao cho người mà em tin tưởng làm...
Ữm, cô Vi Vi An đó cũng không tồi”
Người đàn ông lại “đề nghị”
một lần nữa.
“Nhưng...”
Nhưng mà có vài người tương đối khó đối phó, Vị Vi An sẽ không làm được...
Cô ngay lập tức muốn phản bác lại.
Trong đâu cứ nóng lên câu “Chỉ cân em ngoan ngoãn, thì tôi sẽ không đối xử với em như thế nữa”
, dè dặt cúi đầu xuống, bất lực căn chặt răng lại: Giản Đông, không cần phải phản kháng, không có tác dụng đâu, đều là uống công mà thôi, anh ấy không buông tay, thì cô đến cả cái thành phổ này cũng tuyệt đối không thể.
Không cân phải phản kháng, nếu không anh sẽ bẻ căm của cô.
“Tôi biết rồi”
Cái đầu nhỏ cúi xuống, gật đầu nghe lời.
Nhưng sao lại không cam tâm như thế này! Đôi mắt hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn là không kiêm chế được: “Tại sao tôi đến cả 'duy ái' cũng không được đến nữa?”
Công phu tu luyện suy cho cùng vẫn là không đủ, dưới sự kìm nén, vẫn là không kiêm chế được mở miệng: “Có Trầm Nhị mà, tôi không chạy được đâu”
Giọng nói ở trên đỉnh đầu, cười giễu cợt một tiếng, ánh mắt của người đàn ông đặt lên trên đỉnh đầu đen xì của người phụ nữ, cái búi tóc ở trên đầu, hai bó tóc đang lắc lư, thò bàn tay ra, che lên đỉnh đầu của cô, xoa nhẹ nhàng: “Thì ra tiểu Đồng của tôi cũng biết không nên trốn chạy à? Nghe xong, người phụ nữ bỗng run rấy...
Nhớ lại, người đàn ông này chưa từng nhẹ nhàng gọi cô một tiếng “tiếu Đồng”
như vậy? Một tiếng “tiểu Đồng”
mong mỏi hơn hai