Sao cô lại ở đây! Sao cô lại có thể ở đây! Sao cậu chủ lại có thể đưa cô đến đây! Đây là nơi ở từ bé của Hạ Vi Minh, nơi này không cho phép người phụ nữ ấy bước chân vào! Trên cái bị trán tóc bạc rủ xuống của quản gia Hạ, gân xanh nổi cả lên! Cố hết sức để kiềm chế sự tức giận đang gào thét ở trong lồng ngực! Suy cho cùng cũng là người quản gia của nhà họ Trầm, mấy đời đêu chăm sóc cho người nhà họ Trầm, người quản gia lúc này đang cố hết sức để kiềm chế lại, sợi dây cót ở trong đầu kia sắp muốn đứt ra, nhưng vẫn giữ lại một chút lí trí cuối cùng: “Cậu chủ, cô ta...
cô chủ Giản sao lại xuất hiện ở đây?”
Vào lúc nhắc đến ba chữ “cô chủ Giản”
, người quản gia dường như cắn chặt răng lại, ánh mắt lạnh lùng, hướng về phía Giản Đồng.
Giản Đồng vẫn ngồi ở phía sau xe, nhưng cũng không hề bình tĩnh.
Cái đầu cúi sâu xuống, không phải là vì hổ thẹn, chỉ là vì cô nhìn thấy người già mà từ nhỏ đã gọi là “quản gia Hạ”
này, lại không biết bây giờ sẽ phải chung sông như thế nào.
Cái chết của Hạ Vi Minh, quả thực khiến cô phải chịu oan, người già đầu tóc đã bạc phơ này, nỗi đau buồn khi người đầu trắng phải tiễn người đầu đen của ông, thì phải là ai đến gánh vác.
“Tôi không muốn sống ở đây”
Người phụ nữ ở trong xe, lần đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng.
Người đàn ông ở ngoài xe vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay lập tức vẫy vẫy tay với người phụ nữ ở trong xe: “Đến đây”
Giọng nói trầm thấp, đem theo cái bá đạo không có cách nào để phản kháng.
Nhìn thấy người phụ nữ trong xe không động đậy, Trầm Tu Cẩn đột nhiên thò người vào, cánh tay ngay lập tức nắm chặt lấy cái cổ tay nhỏ bé của người phụ nữ ở trong xe, đưa cô ra ngoài một cách dễ dàng.
Mọi thứ đến quá bất ngờ, Giản Đồng bỗng hét lên “A”
, không kịp suy nghĩ nhiều, vào lúc bị kéo ra khỏi chiếc xe,