Giản Đồng nhìn lên trời, có vẻ trời sắp mưa.
Đứng dậy, quay người, lặng lẽ bước vào trong nhà.
Quản gia Hạ không dám tin, dưới sự quan sát của ông, Giản Đồng lại có thể im lặng không nói một câu nào rồi rời đi như vậy.
Ông đương nhiên có thể đuổi theo, không thể tha thứ.
Nhưng lúc buổi chiều, những lời nói của người mà mình đã chăm sóc cả một đời nói với ông, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Trên khuôn mặt của quản gia Hạ, nét mặt thay đổi liên tục.
Cậu chủ bảo vệ cô, nói rõ ràng rằng nếu ông không thể ôn hòa nhã nhặn đối mặt với Giản Đồng, vậy thì chỉ có thể quay trở về bên cạnh ông cụ, rồi nói sẽ cho ông một khoản tiên lớn.
Nhưng dù tiên có nhiều như thế nào đi chăng nữa, thì có thể mua lại được tính mạng đứa con gái của ông không? Mà cậu chủ lại che chở cho người phụ nữ này như vậy! Cho đến lúc Giản Đông bước vào trong nhà, cái cảm giác vô cùng khó chịu khi bị người ở phía sau nhìn chằm chằm vào kia, cuối cùng mới biến mất.
Vừa vào nhà, cả người đều mềm nhũn ra.
Nhìn vào trong nhà...
khó mà tưởng tượng, những ngày tháng sau này, sẽ phải chịu giày vò như thế nào.
Sự xung đột giữa cô và bố của Hạ Vi Minh như ngày hôm nay, sẽ không vì cuộc đối thoại hôm nay, mà kết thúc ở đó.
Lắc lư đầu, đem toàn bộ những suy nghĩ lộn xộn ấy vứt ra sau đầu...
Bầu trời dân dân tối sâm lại, trong nhà ăn của trang viên nhà họ Trâm, trên một bàn ăn, có một nam một nữ đang ngôi ở đó, yên tĩnh ăn cơm.
Nhìn vào những món ăn đầy màu sắc, đủ các