Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh, nhưng cũng yên tĩnh đến mức khiến cho trong lòng Giản Đồng ủ rũ đến kì lạ.
Trầm Tu Cẩn tự đại đưa cô bước vào trong cuộc đại chiến của nhà họ Trầm, mặt trời mọc thì đi làm việc, mặt trời lặn thì vê nhà nghỉ ngơi, nếu như ở góc độ của người đứng bên cạnh, sự quan tâm chăm sóc của anh tốt đến nỗi không tìm ra được khuyết điểm nào.
Đổi lại là người khác, e là đã cảm động đến mức không thể cảm động hơn được nữa, nhưng, anh càng như vậy, cô lại càng thấy khó chịu.
Anh luôn thích vào lúc cô tắm, ngồi ở bên cạnh chiếc giường trong phòng ngủ, dưới ánh đèn trên đầu giường, ngồi đọc sách, đợi đến lúc cô đi ra ngoài, lặng lẽ đứng dậy, câm cái máy sấy tóc một cách tự nhiên, đứng ở phía sau cô, mỗi một ngón tay, đều nhẹ nhàng vuốt qua từng kẽ tóc của cô.
Anh cũng rất thích vào lúc sáng sớm, khi đánh răng rửa mặt, lấy kem đánh răng cho mình xong tiện thể lấy luôn cho cô.
Anh cũng biết cách hôn bá đạo.
Những chuyện giống như một cặp đôi, còn có rất nhiêu.
Nhưng chuyện giữa những cặp đôi nên làm, có duy nhất chuyện ngủ chung giường không làm, hai người bọn họ vẫn luôn phân giường ra để ngủ.
Nhưng mỗi khi anh làm những chuyện mà chỉ có những cặp vợ chồng hay các cặp đôi ân ái mới làm, Giản Đồng liên muốn cười.
Lúc này, âm thanh vù vù của chiếc máy sấy tóc, cứ lượn vòng ở bên tai, giống như những buổi tối trước kia, Giản Đồng đầu tóc ướt sũng ngồi ở trên giường, thời tiết đang đần lạnh lên...
Cô cúi đầu nhìn vào bộ quần áo mình đang mặc trên người, bộ quần áo