Sự tin tưởng của anh, cô đã đợi quá lâu quá lâu rồi, lâu đến nỗi đã không còn hi vọng.
Trầm Tu Cẩn, có thời gian lâu như vậy, anh lại không tin, nếu như đã không tin, vậy thì mời anh hãy không tin đến cùng! Vào lúc trái tim giống như sa mạc, thì lại đến nói với cô, rằng anh bằng lòng tin cô.
“Đêm rồi, chủ tịch Trầm, anh nên đi ngủ rồi”
Giản Đồng nói.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh giường của cô, nhìn vào người phụ nữ đang quay lưng với anh, có chút ngẩn ngơ, không biết được gọi là cảm giác gì...
Lồng ngực, như bị khoét đi một miếng.
Cô không muốn quan tâm tới bộ dạng của cô ở trong mắt anh như thế nào rồi.
Không quan tâm anh không tin, đồng thời cũng không quan tâm đến sự tin tưởng của anh nữa.
Cứ đứng ở mép giường, dáng người cao ráo khí thế bừng bừng, trong đôi mắt sâu đen lại có chút ngỡ ngàng...
Anh đang nghĩ, bao nhiêu năm nay, sao cô lại thay đổi rồi? Rõ ràng, người này, ở ngay bên cạnh mình, nhưng sao lại cảm thấy, cách xa tận chân trời như vậy? Nhiều năm trước ở nơi đất khách quê người, cô đến tận Mỹ để được nhìn thấy anh, khoảng cách có xa như thế nào cũng không ngăn được lòng nhiệt tình của cô, không ngăn được một con thiêu thân như cô, vì vậy...
là anh, gâần như đã đốt cháy cô rồi sao? Sao ngày hôm nay, chỉ một chiếc giường, mà lại có thể khiến cho bọn họ xa cách như người xa lạ thân thuộc nhất như vậy? Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trâm Tu Cẩn, hiện lên vẻ lo lắng.
Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến, người mà vừa quay người liền có thể nhìn thấy, bất luận anh đi xa như thế nào, đi đến nơi nào xa xăm, chỉ cần anh quay người, thì cô luôn ở phía sau anh, nhưng lại có một ngày, bỗng nhiên vào lúc anh quay người, thì lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu nữa.
Là anh...
đã quá tự kiêu? Là anh...
đã quá