Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chân tướng của ba năm trước được vén lên một góc


trước sau

“Lục Minh Sơ!”

Quản gia Hạ hạ thấp giọng, lén lút nói: “Chắc cậu cũng không muốn để cho cậu chủ Trầm biết chuyện đó đâu nhỉ!”

Con mắt lờ mờ già cỗi của quản gia Hạ, lại vô cùng đối lập với vẻ hung hãn dữ tợn mà không có một người già nào có được của người trẻ tuổi này! Người ở đầu dây bên kia, yên tĩnh một lúc lâu, cặp lông mày đang cau chặt lại của quản gia Hạ, hơi hơi thả lỏng ra một chút...

Sợ, thì tốt.

“Lão Hạ, đã có ai nói với ông”

, đầu dây bên kia, truyên đến tiếng cười nhạo chếu giễu của Lục Sơ Minh: “Ông rất vô liêm sỉ chưa?”

Quản gia Hạ nghe xong, liền cắn chặt răng lại! Nhưng vẫn cứng rắn nói: “Kẻ hèn hạ này chết, thì đều có lợi cho cả tôi lẫn cậu.

Bất luận trước kia xảy ra chuyện gì, một người chết, chết rôi thì sẽ đầu xuôi đuôi lọt”

Ý của câu nói này rất rõ ràng...

Người chết giống như một bóng đèn, người chết rồi, thì ai sẽ vì một người chết để thảo luận chứ? “Cậu chủ Lục, làm cho kẻ hèn hạ kia chết, cậu cũng sẽ có lợi”

Giọng nói già cỗi, một giây trước vẫn còn đnag uy hiếp đối phương, mà lúc này, lại vô cùng lễ phép xưng hô một tiếng “cậu chủ Lục”

với đối phương.

Trong ống nghe, một tiếng giễu cợt vang lên, “Đi theo người nhà họ Trâm, ông lại học được mấy phần độc ác của người nhà họ Trầm, lão Hạ, ông đừng tưởng rằng tôi không biết ý đồ của ông.

Hại chết cô ta, thì ông có thể sẽ được yên tâm?”

Đâu dây bên kia, Lục Minh Sơ, ở giữa ngón tay kẹp một điếu xì gà, khéo léo hút một hơi, điếu xì gà đang bùng cháy một đoạn dài, ngón tay vừa gảy, khiến cho cả đoạn dài đó rơi xuống, rơi lên trên tấm thảm nhung màu trắng được đặt về từ nước ngoài, không thấy đau lòng một chút nào.

“Lão Hạ, tôi nói rõ cho ông biết, ông muốn ai chết, thì tự ông nghĩ cách”

Ánh mắt của Lục Sơ Minh đột nhiên lạnh lại, đôi môi mỏng có chút giống với Trầm Tu Cẩn, khóe miệng thô bạo đè xuống: “Cũng đừng lấy tên họ Trầm đó ra để ép tôi! Lục Minh Sơ tôi có bỉ ổi như thế nào thì cũng không thể sánh với ông! Hạ Vị Minh chết như thế nào,

ông thực sự không biêt sao?”

Bên này, bàn tay cầm chiếc điện thoại của quản gia Hạ bỗng run rấy, suýt chút nữa thì không câm chắc làm rơi xuống đất.

Ra sức nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt già cỗi của ông sáng lên, “Đương nhiên là tôi biết! Là kẻ hèn hạ đó đã hại chết con gái tôi, đứa con gái duy nhất của tôi! Con gái tôi phải chịu sự sỉ nhục và giày vò lớn như vậy, con gái tôi chết rôi! Nhưng kẻ hèn hạ đó chỉ phải ngồi ba năm tù mà thôi!”

““Chỉ là' ngôi ba năm tù?”

Giọng nói ngạc nhiên của Lục Minh Sơ cất lên, giọng nói nhẹ nhàng lại một lân nữa lặp lại.

Gân xanh ở trên trán của quản gia Hạ nổi cả lên: “Con gái tôi chết rồi, cô ta ngôi ba năm tù rồi lại được ra ngoài! Ông trời quá không công bằng! Quá hời hợt cô ta rồi!”

“Quá hời hợt cô ta rồi?”

Giọng nói của Lục Minh Sơ, so với ban nãy, lại càng chất vấn kỳ lạ hơn.

















- -----------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện