“Boss, tôi thấy hổ thẹ với sự tin tưởng của anh”
Trong phòng sách yên tĩnh, Trâm Nhị vô cùng áy náy.
Trầm Tu Cẩn mặt không biểu cảm gì: “Không điều tra được à?”
Trầm Nhị cúi thấp đầu xuống, trong lòng anh đang tự trách: “Boss, chuyện anh dặn dò, tôi đã không làm tốt.
Đều là do tôi không đủ năng lực, nếu như đổi lại là Trầm Nhất, thì chắc đã điều tra được rồi”
Boss dặn dò anh âm thầm điều tra chuyện của ba năm trước, xa cách ba năm, chuyện này quả thực không dễ để điều tra, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, ai lại không điều tra ra được một chút gì có tác dụng.
Điều tra đi diều tra lại, đều là chứng cứ bất lới với Giản Đồng.
Nhưng...
anh và Trầm Nhất không giống nhau, trong lòng Trầm Nhất nhận định rằng Giản Đồng có tội.
Nhưng Trầm Nhị anh, từ lúc bắt đầu, đã không hề tin rằng Giản Đồng sẽ là loại người như thế.
Vì vậy biết được Boss có lòng muốn điều tra chuyện của năm đó, trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Anh và Trầm Nhị giống nhau, còn có vài người khác nữa, đều là sau khi đã được Boss tuyển chọn từ nhỏ, liên luôn ở bên cạnh Boss, tự nhiên, cũng được coi là cùng Giản Đồng lớn lên từ nhỏ.
Vào lúc Boss dặn dò anh điều tra chuyện của ba năm trước, anh tràn đầy vui sướng, nhưng điều tra trong thời gian lâu như vậy, mà lại không điêu tra được gì, chỉ có thể càng thêm chứng minh hiềm nghi của Giản Đồng.
Báo cáo điều tra của cô Giản, lúc này được đặt lên trên bàn của Boss, vào lúc Trầm Nhị làm bản báo cáo này, cũng do dự không biết có nên đưa bản báo cáo này đến trước mặt của Boss không.
Trầm Tu Cẩn cầm lên