Giản Đồng đương nhiên cũng nhận thức được có không ít người đang tập trung về bên này.
“Tôi đến phòng vệ sinh”
Cô giơ chân, bước đi có chút hôt hoảng.
Sao Kane lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy? Nhìn thấy Giản Đồng muốn đi, khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ bỗng thay đối, trong lòng muốn đuổi theo, nhưng trước mặt anh còn có một Trầm Tu Cẩn, giống như ngọn núi lớn không thể xê dịch.
“Vướng víu!”
Chìa tay muốn đẩy Trầm Tu Cẩn ra, ánh mắt của Trầm Tu Cẩn hiện lên vẻ hung dữ: “Ở đây, vẫn chưa có ai dám gây chuyện.
Anh có muốn thử một chút hậu quả không?”
Giọng nói trầm thấp, cất lên lạnh lùng.
Giản Đồng bước nhanh chân, đôi giày cao gót ở dưới chân kéo lấy chân sau.
“Đợi một chút.
Giản Đông! Trả lời tôi một câu hỏi!”
Kane gấp gáp, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được? Nếu như ngày hôm nay không gặp lại người phụ nữ này nữa, có lẽ anh, cứ bỏ qua như vậy rồi.
Giản Đồng dừng chân lại.
Quay lưng lại với Kane, dường như được khoảng nửa phút, mới chậm rãi quay đầu lại: “Được.' Giọng nói thô khàn, không có một chút tâm trạng nào.
“Cô...
ngoài tiền của tôi ra, cô...
có khoảnh khắc nào đã thực sự thật lòng với tôi không?”
Vào lúc Kane hỏi ra câu hỏi này, biểu cảm của mấy người đó đều thay đổi.
Con mắt sâu đen sắc bén của Trầm Tu Cẩn, ngay lập tức liếc nhìn về phía Giản Đồng.
Bách Dục Hàng và Hi Thần cũng đơ cả ra...
người đàn ông ngoại quốc có khuôn mặt đẹp như yêu tinh này, sẽ không, sẽ không có tình cảm với Giản Đồng đấy chứ? Suy cho cùng cũng là anh em thân thiết bao nhiêu năm nay, hai người dường như đều nghĩ đến chuyện này cũng một lúc, rồi lại kinh ngạc quay sang nhìn đối phương, đều từ trong mắt của đối phương nhìn thấy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ giống như vậy.
Mà Giản Đồng, vào lúc Kane hỏi câu này,