Tiêu Hằng vẻ mặt kinh ngạc: “..”
Ngẩn ngơ một hồi lâu, khuôn mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Giản Đồng, tôi không tin, tôi không tin em thực sự là một kỹ nữ yêu tiền như yêu tính mạng của mình, nếu không thì, tại sao lần trước em lại nói những lời như thế với tôi, em khuyên tôi đừng để vì em mà trở thành bộ dạng bản thân tôi ghét...
Giản Đồng, tôi không tin em thực sự là một người phụ nữ hám của.
Tôi biết những hành động đó của tôi đã làm tổn thương em.
Nhưng..."
“Không có nhưng nhị gì hết.
Cậu chủ Tiêu, người hiểu sẽ nói những lời hiểu, dứt khoát, tôi đã nói hết cho anh hiểu rồi.
Anh muốn tôi đi theo anh? Được thôi, đợi đến ngày anh đánh bại Trầm Tu Cẩn...”
Cô cười nhẹ một tiếng, rôi chìa tay ra: “Anh có thuốc không?”
Tiêu Hằng không biết, tại sao đột nhiên lại hỏi câu hỏi này, gật gật đầu: “Có...”
Giản Đồng chìa tay ra: “Cho tôi một điếu”
“Em cần thuốc để làm gì?”
Tiêu Hằng tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đưa một điếu thuốc cho cô.
Vào lúc Tiêu Hằng lấy bao thuốc ra, tiện tay đem ra cái bật lửa, vào lúc Giản Đồng nhận điếu thuốc, cũng tiện tay lấy cái bật lửa đi.
Xoẹt! Tiêu Hằng kinh ngạc: “Em làm gì thế!”
Không dám tin chìa tay ra để cướp.
Giản Đồng hơi hơi né ra, hút một hơi, rôi nhả ra một làn khói trắng: “Cậu chủ Tiêu, anh xem, anh rốt cuộc đã biết tôi được mấy phần? Biết được con người Giản Đồng này mấy phần? Mà dám mở miệng bảo tôi hãy đi theo anh? Đến cả chuyện tôi hút thuốc anh cũng không biết...
mà anh lại dám khăng khăng nhận định rằng người phụ nữ đang đứng trước mặt anh, là Giản Đông đây, cô ấy không phải là một người phụ nữ hám của?”
Giản Đồng chế giễu liếc nhìn sang Tiêu Hằng đang vô cùng kinh ngạc, khói trắng mịt mù, làm cho đôi mắt khinh thường ở trong làn khói, càng lộ ra rõ hơn...
Giản Đồng của lúc này, giống như một người phụ nữ hám của câu được một con rùa vàng, và đang khinh thường chang trai nghèo nàn ở trước