Giản Đồng được xuống xe như ý nguyện, nhưng, là bị khiêng xuống xe.
“Tôi không xuống xe! Bỏ tôi ra! Bỏ ra!”
Nửa người của cô bị Trầm Tu Cẩn nhấc lên, chỉ còn lại một đôi tay, thê thảm đáng thương bị giữ chặt lại ở cửa xe, đôi chân đạp loạn xạ ở phía sau lưng anh, dù gì thì phía sau cũng không có mắt, trong cơn hoảng loạn có đạp vào người đàn ông đó hay không, thì cũng không thể biết được.
“Haha~ người vừa nãy nói muốn xuống xe chẳng phải là em sao?”
Giản Đồng lúng túng, nhưng ngay lập tức lại bừng tỉnh: “Trước khi vào tù, chẳng phải anh có chết cũng không chịu lấy tôi sao?”
Cô hỏi ngược lại.
“Đó là một sai lầm.
Bây giờ tôi đang sửa lại sai lâm đó đây”
Trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, dưới ánh đèn, hiện lên vẻ vô cùng cương quyết.
“Trầm Tu Cẩn”
, cô bật cười: “Bây giờ tôi, cũng đang sửa chữa lại sai lâm”
Hai người dùng những lời nói sắc bén để đối đáp nhau, đôi mắt của người đàn ông hơi lạnh lại, không quan tâm đến câu nói này của cô, vờ như không nghe thấy nói một câu: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ là vợ của Trầm Tu Cẩn tôi, là mẹ của con tôi”
“Trầm Tu Cẩn, anh...
khiến tôi thấy ghê tởm!”
Giản Đồng hung dữ trách móc.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông, bỗng sáng lên: “Em chuẩn bị phải gả cho người mà em thấy ghê tởm làm vợ rồi!”
“Tôi sẽ không kí tên!”
“Tiểu Đồng, em lại ngây thơ rồi”
Lúc này, Giản Đồng vẫn chưa hiểu ý của câu nói mà Trầm Tu Cẩn vừa nói.
Cho đến khi...
Ngồi bên trong cục dân chính, trước một cái đèn nhỏ.
“Tôi sẽ không kí đâu”
Cô lãnh đạm nói, liếc nhìn vào đồ ở trên bàn.
Người của văn phòng, lúc đến vẫn đang than phiền, bây giờ