Cô lớn lên bên cạnh ông nội, còn Giản Mạch Bạch lại thích ở bên cha mẹ hơn.
Ông nội có một lần nói đùa rằng: Giao cho hai đứa bọn con một nhiệm vụ nhỏ, ai có thể lấy được chiếc bút mực cũ vật bất ly bên người bác Đường của các con thì người đấy xếp thứ nhất, tỳ hưu Vương trong phòng sách của ông nội sẽ thuộc vê người ấy.
Sau đó cô ấy xếp nhất, lúc lấy được tỳ hưu Vương thì vô cùng vui vẻ.
Tỳ hưu Vương, cô sinh ra trong gia đình như thế, từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng con tỳ hưu Vương của ông nội lại không giống những con tỳ hưu khác, màu trong suốt, giơ con tỳ hưu Vương lên, hướng về phía mặt trời, nó trong suốt, các bé gái thích những thứ lấp lánh, lúc còn nhỏ cô ấy cũng không phải ngoại lệ.
Giản Mạch Bạch nhìn thấy thì muốn cướp lấy.
Nhưng cô không đưa, thuận tay đấy Giản Mạch Bạch một cái, cũng không dùng lực rất mạnh, nhưng lại đẩy Giản Mạch Bạch ngã xuống đất.
Dì Trương chăm sóc Giản Mạch Bạch vừa đúng lúc nhìn thấy, lúc đó liền tức giận, lao đến cô lúc ấy còn nhỏ nói một câu: Đúng là đồ không có bố mẹ, không được dạy dỗ, còn đẩy cậu chủ ngã xuống đất! Cô ấy ngẩn người...không có bố mẹ? Lúc đó lại hỏi ngược lại dì Trương: “Cháu có bố mẹ mà, sao dì lại nói cháu không có bố mẹ chứ?”
Dì Trương cũng sững người một chút, lúc này mới bĩu môi nói: “Không phải cô lớn lên bên cạnh ông nội sao? Chưa thấy cô gân gũi với bà chủ và ông chủ...Là do đì Trương thấy cậu chủ ngã dưới đất nên trong lòng nhất thời vội vàng, nói sau rồi.
Tiểu Đồng, cô đừng đi tố cáo với ông nội nhé, được không? Là dì Trương nói sai, gì tạ lỗi với cô”
.
Lúc còn nhỏ, cũng tin lời của dì Trương.
Nhưng đến thời điểm này, bởi vì một câu của quản gia Hạ “Dưới gan bàn chân phải của con gái tôi có một nốt ruôi màu đen”
.
Giản Đồng liên cảm thấy dưới gan bàn chân mình đau như bị lửa thiêu vậy, đau không chịu được.
“Ông chỉ, ông chỉ vì một cái nốt ruồi đen dưới gan bàn chân lại có thể nhận định đấy không phải con gái của ông sao? Ngoại trừ nốt ruồi ấy, thì