Trái tim băng giá có thể dùng máu nóng sưởi ấm.
Cô nhìn cánh tay nhỏ máu của anh, tâm mắt lại di chuyển lên gương mặt anh, Giản Đồng nhìn Trầm Tu Cẩn do dự một chút.
Một tia ấm áp ở đáy lòng lại dần dần trở nên lạnh giá.
Rốt cuộc, anh vẫn do dự...
Anh không tin tưởng cô đúng không? Giản Đồng đau khổ mím mím môi.
Lúc này sắc mặt Tô Mộng đã trắng bệch giúp Giản Đồng cởi trói.
Nhìn thấy gương mặt xám xịt trắng bệch của Tô Mộng, Giản Đồng liên đỡ cô ấy rồi nói với Trâm Tu Cẩn: “Chị Mộng giúp em chịu một đá, chị ấy bị thương rồi, đưa chị Mộng đến bệnh viện trước đi, còn tay anh bị thương nữa”
.
Còn về phần quản gia Hạ, cô không quan tâm đến sự sống chết của ông.
Trầm Tu Cẩn không thể ngờ rằng, chỉ vì một chút chân chừ của anh lúc vừa rồi, đã lại một lân nữa đẩy cô gái nhạy cảm vì bị cuộc sống giày vò thành đa nghi này ra xa.
Nhìn gương mặt vô cùng đau đớn của Tô Mộng, tay ôm ấy bung, nghe Giản Đồng nói Tô Mộng đã bị quản gia Hạ đạp một cái rất mạnh, thì Trâm Tu Cẩn liên căm hận hất quản gia Hạ sang một bên, “Có thể đi được không?”
Anh hỏi Tô Mộng.
Trên trán toàn là mồ hôi lạnh, Tô Mộng cắn răng gật đầu: “Cậu chủ, tôi đi được”
.
Trầm Tu Cẩn gật đầu, “Tiểu Đồng, em cứ đỡ cô ấy đi ra trước đi, anh sẽ theo sau đi lái xe”
.
Một bên vừa gọi điện cho Trầm Nhất, nói địa chỉ kho hàng này: “Lập tức đến đây”
.
Thuận tay nhặt lên sợi dây thừng trước đó dùng để trói Giản Đồng, Trầm Tu Cẩn nhanh chóng trói quản gia Hạ lên chiếc ghế cũ.
Nhanh nhẹn làm xong tất cả, phủi phủi bụi bẩn trong lòng bàn tay, rồi đi về hướng cửa lớn nhà kho, chạy theo Giản Đồng và Tô Mộng ở phía ngoài.
Nhưng lại có một đám người đột ngột