Lúc từ siêu thị đi ra, cả chặng đường gương mặt Giản Đồng đều đen xì.
Xe đỗ ở dưới hầm đỗ xe, lúc xuông xem, người đó đã lon ton lon ton chủ động đi xách một đống đồ dùng hàng ngày.
Vốn dĩ chỉ là mua một số đồ dùng cân thiết đơn giản, nhưng sau khi anh ấy đi về thì biến thành...
Mặt Giản Đồng đen xì, nhìn vào ngọn đồi nhỏ ấy.
Lúc này mới thật sự cảm thấy lúc đó gật đầu đồng ý cho anh ấy cùng đi siêu thị chính là một sai lầm cực lớn.
Còn người đó, hai tay đã xách túi lớn túi nhỏ đầy ắp đồ, đứng trước mặt cô, cười ha ha dùng ánh mắt nói với cô, tâm trạng anh vô cùng tốt.
Nhưng tâm trạng cô không tốt, vô cùng không tốt! Hai người một trước một sau đi vào thang máy, người đó còn đưa mặt ra dựa vào bên cạnh cô.
Cô càng chán ghét lùi lại phía sau nửa bước, nếu đổi lại là người bình thường, thì đều có thể nhận ra được mà tránh ra một chút, ai lại thích để mặt nóng áp mông lạnh chứ.
Nhưng Trầm Tu Cẩn căn bản không có sự tự giác ấy.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vê phía cửa nhà, lặng lẽ lấy chìa khóa nhà, mở cửa vào nhà, nhưng đột nhiên lại đầu choáng mắt hoa.
“Đồng Đồng, chị sao vậy?”
Lúc cô suýt nữa thì ngã xuống, lập tức một cánh tay vững chắc ôm chặt lấy cô.
Cô lạnh mặt, đưa tay đẩy ra: “Có chút mệt mà thôi.
Anh đi vào trong phòng đi.
Nhớ đổi sang đôi dép lê mới mua”
.
Cô nhìn người đó ngoan ngoãn đổi dép, một đoi dép thỏ xanh hồng, đi lên chân anh, anh còn hứng phấn hơn bao giờ hết, hỏi cô: “Đông Đồng, đẹp không? Đẹp đúng không?”
Người đó vẫn nhất quyết truy hỏi cô, nhất định phải hỏi được ra