Giản Đồng nhìn anh bất đắc dĩ ăn hết bát mì ấy, đến nước canh cũng uống hết sạch, còn dè dặt cẩn thận lén nhìn cô một cái, có chút tâm tư ấy còn nghĩ rằng cô không đoán ra được.
Từ từ đứng lên, Giản Đồng câm lấy bát đũa trên bàn.
“Đồng Đồng, chị ngồi im đấy”
.
“Em đi rửa bát”
.
“Không cần Đồng Đồng rửa, A Cẩn rửa”
.
Nói rồi cướp lấy bát định đi rửa.
Giản Đồng ở bên cạnh nhìn một màn này mà kinh hãi, để Trâm Tu Cẩn rửa bát, thực sự không phải một chủ ý hay.
Nhưng cũng tốt, lần này không biến tình cảnh trở nên hỗn loạn, ít nhất, thì cũng chưa làm ngập nhà, cũng chưa biến thành một đống hôn độn.
Cô quay người đi vào phòng tắm, dòng nước ấm nóng từ trên đầu chảy xuống, hết đợt này đến lân khác chảy qua người cô.
Trước mặt cô hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn loạn.
Có hình ảnh lúc ông nội còn sống, hình ảnh cô tự tin bám lấy người đó, bản thân cô lúc đó, trẻ trung đầy sức sống.
Luôn cho rằng cô rất cố gắng rồi, cô đủ ưu tú rồi, mà Trầm Tu Cẩn vẫn không thích cô, thì có thể thích ai được nữa.
Hình ảnh chuyển đổi, chuyển tới hình ảnh thi thể của Hạ Vi Minh, thi thể lạnh giá, nằm ở trước mặt cô, còn có ánh mắt như dao nhọn của người đó, không hề kiêng nể đâm xuyên qua người cô.
Cuộc đời này của cô, trừ lúc bái lễ tổ tiên ra, thì lần đầu tiên quỳ gối chính là trong đêm mưa đó, trời, thực sự rất lạnh, mưa, thực sự rất lạnh, trái tim, vẫn chờ đợi.
Cho đấn...
Đột ngột rùng mình một cái, mắt bật mở, nước từ vòi hoa sen xả lên người cô, chảy qua mắt cô, mắt cô có chút chua chát.
Vội vàng đưa tay lên