Căn nhà cổ nhà họ Trầm nằm trên một mảnh đất rất lớn, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, trăm năm trước có thể ở trên địa giới này, đã khiến người người tôn kính.
Trong làn khói thơm lượn lờ vấn vít, gương mặt của ông chủ Trầm ẩn hiện trong làn khói, ẩn hiện những nếp nhăn trên gương mặt già nua của ông ấy.
Giản Đông đã bị đưa vào gian phòng khách, đứng rất lâu giữa đại sảnh, trừ ông chủ Trầm, thì bên cạnh là đám người dưới nhà họ Trầm tay chắp đẳng trước trên người mặc bộ đồ Trung Sơn.
Giản Đồng đột nhiên bật cười không tiếng, ánh mắt quét bốn xung quanh, thật là giỗng với công đường thời cổ, còn cô, lại chính là một người “Phạm nhân.
Ông chủ Trầm thích hút thuốc lào, tiếng thuốc lào ục ục vẫn tiếp tục, chốc chốc lại vang lên.
Trầm Nhất đứng phía sau ông chủ Trầm, cùng người quản gia nhà họ Trầm người trái người phải, trang nghiêm trở thành cánh tay phải cách tay trái của ông chủ Trầm.
Ánh mắt Giản Đồng nhàn nhạt, lướt quan gương mặt tự tiên đắc ý của Trầm Nhất, cánh môi hé ra ý cười.
chỉ là nụ cười này vô cùng trào phúng...Có thể dạy dỗ ra tính cách cường thế của Trầm Tu Cẩn, ông chủ Trầm dạy dỗ ra một Trầm Tu Cẩn như thế, sao có thể thu nạp con chó này chứ, một tên gia nô phản bội.
“Cộc cộc”
.
Tiếng ống thuốc lào gõ lên mặt bàn, một trận ho đánh bay yên tĩnh, ông lão quản gia lập tức lấy ra một ống nhổ to bằng bàn tay, đưa đến trước mặt ông chủ Trầm.
Đợi ông chủ Trầm làm xong tất cả, Giản Đồng vẫn đứng yên lặng ở giữa đại sảnh.
Ông chủ Trầm cuối cùng cũng đưa mắt nhìn cô gái đang đứng ở đại sảnh, chỉ một cái liếc mắt, đột nhiên nheo mắt lại,