"Sao anh lại xuất hiện ở đó?" Hai người dìu nhau, đi về nhà, cô mở cửa vào nhà.
Giờ phút này cô đã tỉnh táo hơn, đột nhiên xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn kỹ người nọ.
Sao anh lại xuất hiện ở đó đúng lúc như vậy? Người nọ dường như không nhận thức được cảm xúc thay đổi của cô, vô tội chỉ chỉ ban công: " Mỗi ngày Đồng Đồng đi làm, A Cẩn đều đứng ở nơi đó, nhìn xe Đồng Đồng rời đi.
A Cẩn biết giờ Đồng Đồng tan sở mà."
Ý nói là, anh mỗi ngày vào lúc cô tan sở, đều ở trên ban công nhìn cô lái xe vào.
Cô sững sờ, câu trả lời kiểu gì vậy, cô cũng đã nghĩ qua, thậm chí, thậm chí...
Còn hoài nghi...
Chỉ là, không nghĩ tới đáp án này.
"Ban công cao như vậy, nhìn thấy được sao?" Cô lại nghĩ.
Người nọ cũng hí ha hí hửng kéo cô ra ban công: "Anh Hi Thần tặng tôi đấy."
Giản Đồng nhìn thấy đồ vật trên ban công, lại kinh ngạc thêm một lân nữa.
"Giấu lâu lắm rồi."
Người nọ nói lải nhải bên tai.
Cô rũ mắt...Giấu lâu lắm rồi sao? Mà cô, cho tới hôm nay, mới phát hiện, trên ban công nhà mình có thêm một đồ vật như vậy.
Loại ống nhòm này với mấy loại trong siêu thị hay là trong cửa hàng đồ chơi không giống nhau.
Giản Đồng cũng không hiểu vê ống nhòm cho lắm, nhưng cũng lờ mờ đoán được, loại ống nhòm này tuyệt đối là loại chuyên nghiệp.
Cho nên, anh mỗi ngày vào lúc cô đi làm hay tan làm, đều nằm ở trên ban công đưa mắt nhìn cô rời đi, và nhìn cô trở về sao? Cô nhất thời cô không tìm ra được lý do nào khác.
"Đồng Đồng, chóng mặt”
Người nọ ủy khuất kéo kéo †ay