Hi Thần không giải thích được, Trầm Tu Cẩn không cho anh đi đến chỗ của Giản Đồng, không những vậy, bác sĩ nhà anh sau khi tiêm cho Trầm Tu Cẩn một kim cuối cùng xong, trở vê có vẻ rất lo lắng.
Hi Thần cảm thấy, Giản Đồng nhất định biết gì rồi.
Kết quả gọi điện thoại cho Giản Đồng, mà bên kia giống như là ăn phải lựu đạn, lời tốt lời xấu đều như đang chỉ trích Hi Thần là "Kẻ ăn chơi”
, "Chơi đùa thế giới", "Dạy xấu người khác".
Hi Thần nhìn điện thoại trong tay bị cúp máy trước, lại càng khó hiểu.
Nói anh là một kẻ ăn chơi...
Thật kỳ lạ, anh là một kẻ ăn chơi, chơi đùa phụ nữ, cũng không phải là ngày đầu tiên cô biết điều đó.
Hơn nữa, liên quan gì đến cô chứ? Còn nói anh "Dạy xấu người khác"...
Anh có thể dạy xấu ai? Hi Thần trái lo phải nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ tới, chân tướng sự việc.
Giản Đồng cúp điện thoại của Hi Thần, vẫn tức giận như cũ.
Tên ngốc trong nhà kia, nói dễ nghe một chút thì gọi là ngây thơ, nói khó nghe một chút chính là "ngu xuẩn'", căn bản chỉ là làm mới lại ký ức.
Tên ngốc kia, làm sao có thể biết những thứ đó.
Cái gì mà nóng nóng bỏng bỏng chứ...
Ai thấy một đứa trẻ tám tuổi, hiểu những thứ kia bao giờ chưa? Không phải Hi Thần dạy, thì còn ai dạy nữal Ngay sau đó, Hi Thần cứ như vậy mà bị gán tội.
Gác lại điện thoại di động, đúng lúc Vi Vi An gõ cửa.
"Chuyện tiết lộ bí mật, vẫn không tra ra được sao?" Chuyện này vốn không thể tùy tiện truyền ra ngoài, chỉ có thể âm thầm đi tìm sơ hở.
Chính vì điều này nên mới phải cẩn thận.
Mặt Vi Vi An đầy lo lắng lắc đầu một cái.
"Không cần điều tra nữa”
"Chủ tịch Giản, tại sao