Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Ra tù


trước sau

Ba năm sau

Cửa ngục giam nữ thành phố S mở ra, một lúc sau bên trong có một người phụ nữ chậm rãi đi ra.

Người phụ nữ gầy một cách quá đáng, trên người là chiếc váy trắng mặc lúc được đưa vào ngục giam. Bây giờ mặc lên người như chiếc bao bố.

Cô đi rất chậm, từng bước từng bước đi tới chỗ trạm xe cách đó hơn trăm mét. Tay xách một túi nilon màu đen, trong đó có 31 tệ 5 xu và một tấm thẻ căn cước.

Mùa hè nóng bức, đi bộ trên đường rải sỏi, mắt thường có thể thấy được mặt đường hiện lên một tầng sóng nhiệt. Hôm nay nhiệt độ ít nhất 33 - 34 độ, người phụ nữ đi dưới ánh mặt trời trên người khô ráo không có một giọt mồ hôi.

Trên da thịt tái nhợt những vết thương xanh xanh tím tím, ngay trên mặt gần chân tóc, ở trán có một vết sẹo chừng 3cm, hết sức bắt mắt.

Xe buýt tới, người phụ nữ lên xe, cẩn thận lấy ra một đồng xu bỏ vào hộp xu của xe buýt. Không có ai trên xe, tài xế nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt chán ghét... Ở trên xe này, đều là tội phạm từ ngục giam, từng phạm tội, có thể là người tốt lành gì?

Người phụ nữ như không nhìn thấy ánh mắt của tài xế, bước tới ghê sau của xe, chọn góc cuối cùng ngồi xuống, cố gắng giảm đi sự tồn tại của bản thân.

Chiếc xe chuyển bánh, dọc theo đường đi, cô nhìn ngoài cửa sổ... Ba năm, thật nhiều thay đổi.

Khoé miệng nhẹ nhàng kéo ra một độ cong... Đúng vậy, ba năm, thay đổi thật nhiều, nào chỉ có thế giới bên ngoài ngục thay đổi? Còn có cô nữa.

Xe buýt lái đến khu vực nhộn nhịp, cô đột nhiên chấn động... Ra tù, cô sẽ trở về đâu?

Chợt bừng tỉnh, cô phát hiện một sự thật trước mắt - Cô không có chỗ để đi.

Mở túi nilon đen ra, bên trong còn dư lại 30 tệ 5 xu, cô cẩn thận đếm lại ba lần... Sau này phải làm sao đây?

Cách đó không xa, tin tức tuyển dụng của thương gia hấp dẫn sự chú ý của cô

"Tài xế, tôi muốn xuống xe, phiền ông mở cửa một chút" Cuộc sống ba năm ở tù giam, bào mòn sự kiêu ngạo trên người cô, giờ đây nói chuyện với người khác luôn không đủ tự tin.

Tài xế miệng than phiền, mở cửa xe. Cô nói cảm ơn rồi xuống xe.

Đi tới trước tin tức tuyển dụng kia, tầm mắt rơi vào ba chữ "Nhân viên vệ sinh"" và dòng "Bao một bữa ăn"

Cô không có nhà, không có hồ sơ, không có trình độ học vấn, lại từng ngồi tù.. Chỉ sợ làm công nhân vệ sinh cũng không có người nhận. Nhưng mà.. trong tay chủ còn 30 tệ 4 xu, người phụ nữ cắn răng đi vào hộp đêm tên "Câu lạc bộ giải trí Đông Hoàng" Vừa vào hộp dêm, Giản Đồng liền rùng mình, máy điều hoà hơi lạnh khiến cô toàn thân phát run.

...

"Tên" Người nọ không kiên nhẫn mở miệng.

"Giản Đồng" Giọng nói ồm ồm chậm rãi vang lên, người phụ nữ xinh đẹp đang ghi chép bị doạ run lên, bút đang cầm trong tay thiếu chút nữa rơi trên bàn, bất mãn hỏi "Giọng nói cô sao mà khó nghe vậy?"

Trải qua ba năm cuộc sống địa ngục ở tù, Gian Đồng có thói quen không lạnh không nóng, cho dù người khác chê giọng nói cô khó nghe, cô vẫn bình tĩnh như không có gì, chậm rãi nói "Bị lửa đốt"

Người phụ nữ giật mình, ánh mắt thăm dò trên mặt Giản Đồng "Hoả hoạn?"

"Ừ, hoả hoạn" Nói xong mí mắt nhàn nhạt rủ xuống... Đúng là hoả hoạn, chẳng qua là có người cố ý phóng hoả.

Người phụ nữ xinh đẹp thấy cô không muốn nói nhiều, tính tình không thú vị nên không thèm để ý, chỉ cau mày chậc chậc miệng "Không được, Đông Hoàng không phải club bình thường, khách tới cũng không phải khách tầm thường" Lại liếc cả người Giản Đồng, không thèm che giấu ánh mắt chán ghét, hiển nhiên hết sức coi thường Giản Đồng ăn mặc như khoác bao bố, trên người bộ váy trắng không biết đã mặc bao lâu, sắc trắng cũng vàng ố.

Câu lạc bộ Đông Hoàng không phải nơi mà người bình thường chi tiền được, nơi này một người phục vụ cũng phải có vẻ ngoài xinh đẹp, vóc người nóng bỏng. Giản Đồng như vậy mà cũng dám đến xin việc.

Người phụ nữ xinh đẹp đứng lên, phất phất tay, xem như là từ chối Giản Đồng "Không được, cô như vậy không được. Là người phục vụ cũng không được" Nói rồi xoay người muốn rời đi.

"Tôi đến ứng tuyển nhân viên vệ sinh""

Giọng nói ồm ồm buồn bã vang lên trong phòng làm việc, thành công ngăn cản bước chân người phụ nữ. Cô ta ngừng một lát, xoay người quét mắt lên người Giản Đồng từ trên xuống dưới, nghi ngờ "Chưa từng thấy ai 20 tuổi chịu thiệt chịu khổ đi làm nhân viên vệ sinh"



Ở đây mấy dì nhỏ nhất cũng bốn mươi mấy tuổi. Cô gái này có vết sẹo trên trán, người gầy như cây trúc nhưng cùng lắm cũng mới 20 tuổi. Chỗ này 20 tuổi phần lớn đều là các cô nàng đến chơi! Dĩ nhiên còn có người phục vụ.

Chưa bao giờ nghe đến 20 tuổi đi làm nhân viên vệ sinh.

Cứ nghĩ những cô gái khác sẽ vội vàng kể khổ, nói với mình khó khăn thế nào, cuộc sống không dễ ra sao, nếu thật sự cô gái này nói vậy, chính mình lập tức đuổi cô ta ra ngoài.

Đời người khó khăn, ha hả, bên trong Đông Hoàng chuyện nhiều đến nỗi có thể xuất bản thành một thư viện. Ai sẽ rảnh quản người lần đầu gặp mặt sống như thế nào?

Không đoán được thanh âm ồm ồm kia không nhanh không chậm nói "Nếu có thể bán thân thể tôi cũng nguyện ý dạng chân ra nói hoan nghênh. Nhưng trước khi đến đây tôi biết bản thân mình như thế nào, không thể bán thân thể, nên tôi bán sức lao động" Cô chẳng qua là một tội phạm với chuỗi số 926 mà thôi, vào đó rồi, đi ra còn cần gì tôn nghiêm? Giản Đồng đáy mắt đều là tự giễu.

Người phụ nữ xinh đẹp hơi ngạc nhiên, lần nữa quan sát Giản Đồng từ trên xuống dưới, quay về bàn làm việc cầm bút chuẩn bị điền đơn "Giản Đồng? Giản trong đơn giản, Đồng trong nhi đồng?"

"Đúng"

"Không đáng" Người phụ nữ quan sát Giản Đồng, "Cha mẹ đặt tên này cho cô, họ hẳn là rất yêu cô"

Cặp mắt Giản Đồng đờ ra, chỉ còn lại sự buồn bã... Rất yêu sao?

Ừ, rất yêu. Nếu như cô không có lòng dạ ác độc hại chết Hạ Vi Trà, không khiến cho Giản gia tai hoa ngập đầu. Ừ, có lẽ là rất yêu.

"Tôi không có người nhà" Giản Đồng bình tĩnh nói.

Người phụ nữ xinh đẹp liếc nhìn Giản Đồng, cũng không hỏi thêm nữa. Đứng lên nói "Được rồi, cô đem thẻ căn cước photo một chút"

Đứng dậy khỏi ghế, đi đôi giày cao gót tới cửa đột nhiên ngừng lại, xoay người với Giản Đồng hỏi "Giản Đồng, cô biết tại sao tôi phá lệ nhận cô không?"

Người phụ nữ không trông cậy vào Giản Đồng trả lời, tiếp tục nói "Giản Đồng, lời cô nói rất hay. Có thể bán khẳng định bán, không bán được liền làm chuyện mình có thể làm"

Bao nhiêu người tuổi gấp đôi vẫn không hiểu rõ đạo lý này, toản ngưu giác tiêm* liều mạng luồn cúi, tranh đoạt, thật ra thì chính là nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Trước nay đều không rõ mình là cái gì.

[Toản Ngưu Giác Tiêm 钻牛角尖: để tâm vào chuyện vụn vặt; xoáy vào chỗ có vấn đề; đi vào chỗ bế tắc]

Người chịu nhìn bản thân mình, biết bản thân có thể làm gì. Biết rõ bản thân làm gì, cũng tin rằng, biết chuyện gì là không thể làm.

Nói tới đây, người phụ nữ xinh đẹp híp mắt một cái "Giản Đồng, Đông Hoàng không phải club bình thường". Truyện Đô Thị

Giản Đồng không nhanh không chậm nhữ cũ "Tôi biết rồi, giọng nói tôi khó nghe, sẽ không tuỳ ý mở miệng" Sẽ không tuỳ ý mở miệng, cũng sẽ không nói bậy bạ linh tinh.

Người phụ nữ xinh đẹp hết sức hài lòng gật đầu một cái, bình thường cô sẽ không chỉ điểm người mới, dám đến Đông Hoàng thì phải chuẩn bị tâm tư cho tốt.

Không nghĩ tới hôm nay lại phá lệ vì cô gái này.

Tuy bản thân ở Đông Hoàng địa vị không thấp, nhưng trong thế giới đầy hỗn loạn, những người nhà giàu quyền quý không đắc tội được.. Vào Đông Hoàng, phải học được quy củ.

Việc nên nói hay không nên nói, việc nên làm hay không nên làm.

"Quản lý..." Giản Đồng có chút không mở được miệng "Tôi không có chỗ ở"

Người phụ nữ nói "Sau này gọi tôi Mộng tỷ" sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc "Tiểu Giang, tới một chút, tôi vừa mới nhận một nhân viên vệ sinh, mang cô ấy đi nhà trọ nhân viên giúp tôi" Nói xong cúp điện thoại, ném cho Giản Đồng một câu.

"Ngày mai tới làm"

Sau đó bỏ đi để lại Giản Đồng một mình ở đây.

Giản Đồng nhìn báo cáo nhậm chức trong tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm... Tối nay không cần ngủ ngoài đường.

- -----------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện