Giản Đồng nhìn sâu vào Trân Mộc Mộc.
"Cô lấy Giản Thị ra uy hiếp tôi sao?" "Giản Đồng, cô đi tố cáo đi, đến lúc đó cả thế giới cũng sẽ biết Giản Thị chính là một cái vỏ rỗng.
Tôi rất vui khi thấy cô mất đi tất cả.
Cô mất đi tất cả, vẫn có thể giống như bây giờ, đứng ở trước mặt chất vấn tôi, vẫn có thể cao cao tại thượng như vậy sao!" Người cô hận nhất hận nhất, chính là Giản Đồng, cô ta dựa vào cái gì mà dám cao ngạo như vậy chứ.
Loại người đã từng thấp kém như vậy, dựa vào cái gì mà vừa quay người, qua ba năm, lại có thể sống tốt hơn cô chứ.
Giản Đồng bẩn thỉu hèn hạ, người phụ nữ như vậy, mà bản thân mình mãi mãi không thể sánh bằng sao? "Cô có tài cán gì chứ, không phải chỉ là thừa kế sự nghiệp của ông cha sao? Những gì cô có được, đều là người nhà cô cho cô.
Không, không đúng.
Là cô từ trong tay người nhà cô giành được.
Giản Đồng, cô không chỉ đê tiện, lòng dạ cô còn rất đen tối.
Ngay cả người nhà mình cũng không buông tha!" "Bốp!" Tay lão Kim run rấy: "Cô nói bậy nói bạ cái gì! Chủ tịch Giản đã nói không nhắc tới chuyện cũ, cô còn muốn làm loạn tới khi nào!" Trân Mộc Mộc đột nhiên điên lên, hung hăng nghiêng đầu, trợn mắt nhìn lão Kim: "Ông cho là ông tốt hơn tôi chỗ nào? Ban đầu không phải ông cũng xem thường người phụ nữ này, nói cô ta lòng dạ ác độc ngay cả người trong nhà cũng không buông tha sao!" Sắc mặt lão Kim tái đi, nhìn qua Giản Đồng: "Chủ tịch Giản, không phải...
Không phải như cô nghĩ đâu!" "Đừng chối nữa.
Có gan nói không có gan thừa nhận sao? Ít nhất tôi vẫn tốt hơn ông một chút, tôi làm, tôi thừa nhận! Ông có dám không!" "Giản