"Tôi muốn gặp cô ta.
Cô trầm giọng ra một quyết định, không phải khẩn cầu, mà là cương quyết.
Lão Kim có chừng mực, biết cô sẽ không nhượng bộ.
Nặng nề gật đầu: "Tôi đưa cô đi”
Anh cũng biết, đối phương muốn lập tức thấy Trân Mộc Mộc.
Người này trong đêm khuya, gọi một cuộc điện thoại, đem anh từ trong chăn lôi ra, đó chính là quyết tâm muốn giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Còn có một điểm, lão Kim biết rõ, đối phương đã mất niềm tin đối với anh.
Lão Kim không nói nhảm nữa, ngay lập tức dẫn người đến căn nhà trọ nhỏ kia.
Khi chuông cửa vang lên, người bên trong mở cửa ra, mang theo giọng nói buồn ngủ, mềm mại: "Vê rôi à? Có chuyện gì quan trọng vậy, bà chủ các ông thật là nhàm chán.”
"Bà chủ của cô nhất định không nhàm chán đâu, nếu không làm sao sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô.
Cửa mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhất thời dội vào người đang đứng ở cửa một trận lạnh thấu tim, cả người từ đầu đến chân lạnh toát, bất ngờ không kịp đề phòng.
"Cô cô, tại sao lại là cô?" Trân Mộc Mộc không thay đổi nhiều, chỉ là có mùi vị của phụ nữ hơn trong kí ức của cô, Giản Đồng mặt không thay đổi thưởng thức sắc mặt đỏ trắng lẫn lộn của Trân Mộc Mộc.
"Lão Kim, cô ta sao lại..
" Trân Mộc Mộc chuyển hướng sang lão Kim sau lưng Giản Đồng.
Đầu óc cô ta giờ phút này có chút không theo kịp.
Lão Kim sợ bị bêu xấu liền đẩy cô một cái: "Vào nhà trước, vào nhà rồi nói, đã trễ thế này, đứng ở hành lang, sẽ quấy rây hàng xóm”
Giản Đồng thấy hợp lý.
Quả thật, đêm khuya làm phiên người khác là không tốt.
Trân