Từng ngày từng ngày trôi qua, người đàn ông vẫn luôn nấu ăn.
Những lúc đi làm thì anh sẽ dẫn cô đi theo bên cạnh mình, luôn luôn đặt cô dưới mí mắt của anh.
Trông giống như một cặp vợ chồng ngọt ngào đang ân ân ái ái.
Trong mắt của mọi người có sự ngưỡng mộ với Giản Đồng.
Một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa biết quan tâm tới gia đình.
Thời gian trôi qua thì mọi người cũng dần dần biết được điều đó.
Có người xúc động nói: Giản Đông của nhà họ Giản đó, cũng coi như là may mắn, nhớ lại năm đó cô ấy đã dùng tất cả sức lực của mình để theo đuổi Trầm Tu Cẩn.
Cũng có người phụ họa thêm: Bây giờ cô ấy đã đạt được ước nguyện rồi.
Một ngày cuối tuần.
“Tôi muốn đi thăm anh ta”
“Ai cơ?”
“...
Anh trai của tôi.”
Dưới đáy mắt của người đàn ông lóe lên tia sáng: “Chuyện của Giản Mạch Bạch em không cần phải lo nữa”
Giản Đồng nắm chặt lòng bàn tay, qua một lúc...
“Tình hình của anh ta không được tốt cho lắm, tôi muốn gặp anh ta một chút”
“Anh đối xử với em không đủ tốt sao?”
Người đàn ông nhận định cô lại muốn nghĩ cách trốn khỏi anh: “Giản Mạch Bạch, Giản Mạch Bạch tốt như vậy sao? Giản Mạch Bạch rất quan trọng với em sao? Em vẫn muốn ghép tủy cho Giản Mạch Bạch sao? Anh nói cho em biết, anh sẽ không để em đi gặp anh ta đâu.
Em từ bỏ ý định này đi!”
Từ bỏ ý định rời khỏi tôi đỉ! Anh tức giận! Vào thời điểm này chỉ cần có một chút rắc rối thôi là anh sẽ nghĩ người con gái này đang tìm cách rời xa anh.
“Giản Mạch Bạch sống hay chết đều không liên quan tới em.
Tiểu Đồng, em ngoan một chút, ngoan một chút cũng không được sao?”
Anh sợ, vì là sợ cho nên dù có phải dùng