Gần lúc Giản Mạch Bạch tiếp nhận ca phẫu thuật ghét tủy.
Anh ta đã được thay bộ quân áo phẫu thuật, bà chủ Giản đang ở bên cạnh động viên anh ta.
“Mạch Bạch, con đừng căng thẳng quá, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”
Bà chủ Giản an ủi anh ta, nhưng mà gương mặt của anh ta lại trâm mặc.
Nhìn vào đôi má gầy gò của con trai, trong lòng bà chủ Giản lại thâm mắng Giản Đồng.
“May là gặp được người tốt có tủy phù hợp với con, nha đầu Tiểu Đồng kia cũng thật là quá đáng rồi, suýt chút nữa thì hại chết con”
Giản Mạch Bạch đường như cảm thấy khó chịu: “Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!”
“Hả? Con làm sao vậy? Mẹ là thương yêu con mà, sao con lại hét lên với mẹ?”
“Mẹ, mẹ đừng nói Tiểu Đồng như vậy nữa”
“Sao mẹ lại không được nói, nó không hề quan tâm người thân gì cả”
Trong lòng của bà chủ Giản, căm hận người con gái đó của mình.
Mặc dù mọi chuyện đã được làm rõ, năm đó là bà ta hiểu nhầm Giản Đồng không phải là con ruột của mình.
Nhưng mà sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, thì bà chủ Giản đối xử với con trai và con gái vẫn có sự khác biệt.
Rốt cuộc, đứa con trai cũng là do từ nhỏ đã được ở bên cạnh mình và cũng là con ruột của mình.
Vê phân nha đầu kia...
Nghĩ tới nha đầu kia vừa trở về thành phố S là đã nuốt lấy Giản Thị.
Giản Thị, vốn dĩ là của Mạch Bạch.
Ngoài ra, bà ta nhiều lần van xin nhưng nha đầu kia vẫn nhẫn tâm từ chối không ghép tủy cho anh trai của mình.
Trong lòng của bà chủ Giản, Giản Đông chính là một người không quan tâm người thân, là một người máu lạnh vô tình.
Giây phút này trong lòng của Giản Mạch Bạch rất loạn.
Rõ ràng