Liên tiếp 3 ngày, người đó không bước nửa bước ra khỏi cửa nhà.
Trầm Tam và Trầm Tư như vị thân canh cửa, trái phải mỗi bên một người đứng canh, vẻ mặt không có biểu cả.
Nơi ở ban đầu đã bị phá hủy gần hết rồi, cô lại một lần nữa bước chân vào biệt thự nhà họ Trâm.
Trong hoa viên to lớn, không có tiếng chim hót và hương thơm của hoa.
Người quản gia trong biệt thự đang rất tận tâm với công việc, dường như mọi thứ đều được sắp xếp thỏa đáng.
Ngoài Trầm Tam và Trầm Tư, cô không nói một câu nào với những người khác.
Quản gia trong nhà, khi gặp cô thường sẽ cung kính lễ phép với cô.
Tai của cô dường như để trang trí, miệng của cô cũng trở thành vật để trang trí.
Người làm trong nhà, có người nhìn rất quen mặt nhưng cũng có người lạ mặt.
Nhưng bất luận dù là ai, thi khi gặp cô thường sẽ cung kính cúi đầu với cô, sau đó mới rời đi.
Chỉ có khi ở trong vườn, là khi cô mới không cảm thấy phiền phức.
Nhưng mà mùa này, hao và cây đã héo cô rồi, không hề có màu sắc.
Các cành cây bị đông lạnh vẫn có một chút lốm đốm màu xanh.
Ngoài những thứ đó ra, cũng không có một người nào để nói chuyện...
Nói gì tới động vật.
Giây phút này, cô lại nghĩ tới người đó đã nói, lúc anh ấy cô đơn, anh ấy sẽ nói chuyện với cá trong ao.
Nhưng mà...
Đó cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Trong mảnh sân to lớn, vẫn chỉ có một mình hình bóng của cô.
Người đàn ông đó, nửa tháng rồi cũng chưa thấy xuất hiện ở trước mặt cô.
Thỉnh thoảng Trâm Nhị trở về nhà cũng chỉ cầm đi một vài bộ quần áo, sau đó lại vội vàng rời đi.
Sự bối rối trên