“Chị nói chị cầu xin giúp tôi, chị đã cầu xin chưa? Chị muốn tỏ vẻ lương thiện sao? Giản Đồng, người không lương thiện nhất chính là chị!" Trân Mộc Mộc vừa bước vào cửa, liền trút ra sự tức giận trong lòng.
“Chị có quan hệ với ông chủ đúng không? Nếu chị đã có quan hệ với ông chủ, thì tại sao còn đi quyến rũ người đàn ông khác chứ, Tiêu Hằng, rồi cả người đàn ông ngoài quốc vừa nãy nữa.
Chị xem cổ họng tôi này, chị nghe đi, nếu như chị đã cầu xin giúp tôi, thì cổ họng của tôi sao phải sặc nước đến mức nhồi máu như thế này chứt Bác sĩ nói, cổ họng của tôi phải điều trị một thời gian dài mới khỏi, kể cả có khỏi rồi, thì cũng sẽ không hồi phục lại được như ban đầu nữa! Chẳng phải chị nói sẽ giúp tôi xin tha thứ sao? Tôi khẩn thiết thỉnh cầu chị như vậy, tôi thậm chí đã cúi đầu nhận sai với chị rôi, chị lại tỏ vẻ sẽ giúp đỡ tôi, nhưng thực ra chị không làm gì hết! Giản Đồng, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào giả nhân giả nghĩa như chị! Thật kinh tởm, làm bộ làm tịch!”
Giản Đồng không hề ngắt lời Trân Mộc Mộc, vẻ mặt cô ấy không biểu cảm gì, cũng chả tức giận, trên trán vẫn đang còn nóng, cô từ từ chìa tay ra sờ lên trán, đột nhiên, giơ mắt lên vô vùng tức giận nhìn Trân Mộc Mộc, giọng nói thô khàn cất lên: “Cô không phải vẫn sống sót sao?”
“Ý của chị là gì?”
Trân Mộc Mộc đơ người ra, đột nhiên mở to đôi mắt, không dám tin nhìn về Giản Đồng: “Giản Đồng! Chị còn hy vọng tôi sẽ chết à!”
Giọng nói chói tai văng vắng bên tai, Giản Đồng mỉm cười: “Trân Mộc Mộc, có phải cô cho rằng, cô phải chịu những thứ này, là do tôi hại sao?”
“Nếu không phải chị, thì tôi có thể biến thành như này sao? Tôi sẽ bị đuổi ra khỏi Đông Hoàng? Chị có biết, một mình nơi đất khách quê