Trân Mộc Mộc đột nhiên câm lặng không nói gì.
Cô ấy cảm thấy có chút khó chịu, nhưng không có cách nào để phản bác lại Giản Đồng.
Cô ấy lại nói: “Từ đầu đến cuối, tôi không nợ cô cái gì.
Cô cho rằng tôi muốn thay cô câu xin như thế nào?”
Giản Đồng của ngày trước, trong mắt Trân Mộc Mộc, là một người yếu đuối, một người lơ mơ, nhưng cái người lơ mơ ấy thì ra trước giờ đều không hề lơ mơ, mà người yếu đuối cũng vốn không hề yếu đuối.
Trân Mộc Mộc là người có ý kiến với Giản Đồng trước, sau đó lại vì Tiêu Hằng mà càng thêm đố ky với Giản Đồng, nếu như Giản Đồng hoán đổi thành Tô Mộng, trở thành một người phụ nữ xuất sắc, thì lòng đố ky của Trân Mộc Mộc sẽ biến thành lòng ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ và đố ky, luôn là một đường chênh lệch.
Rõ ràng cô ta tốt hơn Giản Đồng về mọi mặt, nhưng tại sao Tiêu Hằng lại không để ý đến cô ta, mà chỉ quan tâm đến Giản Đồng.
Rõ ràng Giản Đồng là người vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì, là một kỹ nữ bất tài, mà bản thân lại giữ mình như ngọc, nhưng trong mắt của Tiêu Hằng tại sao chỉ có mỗi mình Giản Đồng.
Mà nếu như người này không phải là Giản Đồng, mà là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc khác...
vậy thì, kết quả sẽ hoàn toàn khác nhau.
Sự tầm thường và bần cùng của Giản Đồng, trở thành một nguyên tội.
Nhưng, kẻ lơ mơ trong mắt mình vốn không hề lơ mơ, thì ra Giản Đồng cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết.
Trân Mộc Mộc trâm lặng một hôi...
“Nhưng chị vẫn là đạo đức giả, nếu đã không nguyện ý giúp, thì tại sao vẫn làm? Còn không phải là vì ở trước mặt của ông chủ, biểu hiện ra bộ mặt lương thiện của chị sao?”
Giản Đồng không giải thích, có nhiều thứ, không cần phải giải thích với một người không hê