Ở trước mặt của Tô Mộng, vào lúc lại một lần nữa xuất hiện tờ phiếu mà Giản Đồng đưa, cô chỉ nhìn Giản Đồng một cái, rồi chìa tay ra nhận tờ phiếu: “Cô nên biết rằng, mục đích của người tên Kane này không hề đơn giản.”
“Ừm”
Ừm? Tô Mộng chau mày lại: “Cô biết mà cô vẫn nhận tiên của anh ta sao?”
Giản Đồng không nói gì.
Tô Mộng cũng không nhắc lại chuyện này nữa, không ai biết rõ hơn cô, Giản Đồng đang cần gấp một khoản tiền lớn.
“Không còn bao nhiêu ngày nữa.”
Tô Mộng nhắc nhở.
“Em...cứ phải thử một chút”
“Cô muốn thử cái gì? Giản Đồng, từ bỏ đi”
“Không”
“...
Cô ghét chủ tịch Trầm như vậy sao?”
Thực ra Tô Mộng muốn nói, chủ tịch Trâm đối xử với cô cũng không phải xấu như thế.
Vào lúc cô bị ôm, là chủ tịch Trầm đã ôm cô đến bệnh viện, cô bị ốm nhưng vẫn bướng bỉnh đến đi làm, rồi lúc cô ngất xỉu cũng là chủ tịch Trầm đã gọi bác sĩ riêng đến để khám bệnh cho cô, anh ấy còn không để tôi nói cho cô biết.
Tô Mộng không biết những gì đã xảy ra giữa Giản Đồng và Trầm Tu Cẩn, chỉ là khi nhìn thấy những điều này, cô ấy cảm thấy, có lẽ, Giản Đồng thật sự không cần thiết phải sợ chủ tịch Trầm như Vậy.
Giản Đồng cũng không biết phải giải thích như thế nào...
Giữa cô và Trầm Tu Cẩn, sớm đã không còn những vấn đề đơn thuần như chán ghét hay không chán ghét nữa rồi.
“Cô nói cho tôi biết, cô muốn thử như thế nào? Chỉ còn lại một tuần, tôi giúp cô tính toán, bây giờ số tiền cô có thể bỏ ra còn chưa đến 3 tỉ rưỡi, tôi hỏi cô, 14 tỉ còn lại, cô có thể kiếm ra trong bảy ngày không?”
Tô Mộng bất lực chau mày lại, cô ấy không thể trực tiếp nói với Giản Đồng rằng: cô