Trên gương mặt còn đẹp hơn so với phụ nữ của Kane, mây nhẹ gió hòa, không nhìn ra được cái gì.
Chỉ nhìn vào Giản Đồng, trong lòng cảm thấy...
có lẽ cuộc săn thú này phải kết thúc rồi.
Giản Đồng có thể yếu tiền, cô yêu tiên thì anh mới có thể nắm chắc được điểm yếu của cô, mới có thể liên tục tiếp cận cô, mới có thể từng chút một săn được con thú săn.
Trong cuộc trò chơi săn thú này, tiền, là môi nhử; cô, là thú săn.
Sự thú vị của săn thú, chính là nằm ở quá trình con thú săn vùng vẫy khi đang bị săn.
Nhưng, khi người phụ nữ này mở miệng hỏi anh ấy cần tiền...
Kane cảm thấy, trò chơi săn thú này có thể sẽ kết thúc, bởi vì...quá tầm thường rồi.
“Không còn sớm rồi, tôi đi trước đây”
Kane vỗ vỗ vào bộ vest, lãnh đạm rời đi.
Giản Đồng cắt chặn đôi môi, nói: “Tôi tiễn anh”
“Không cần rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng, e là ở trong trường hợp này, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Anh ấy hành động quá rõ ràng rồi.
“Không, vẫn phải tiễn ”
Giản Đồng đóng cửa lại, lần này chuẩn bị tiễn người đàn ông xuống tầng, anh đến đây mấy lần, cô ấy cũng chỉ tiên đến cửa kí túc, mà hôm nay, lại tiễn anh tận xuống tầng.
“Cô Giản”
, Kane bỗng nhiên bật cười, chau mày lại hơi bình tĩnh: “17 tỉ, tôi có.
Nhưng tôi, không muốn cho cô....
Bởi vì, vừa nấy, bát mì hành đó của cô, đã không còn đáng giá 350 triệu rôi”
17 tỉ, đối với Kane mà nói, vốn không là gì, lấy một ví dụ đơn giản nhất, một trong những chiếc xe đua mà anh ấy có, cũng không chỉ dừng ở mức giá này.
Bỗng nhiên cảm thấy, dạ dày nhào lộn hết cả lên, bát mì hành vừa nấy, ngay lập tức liền biến chất rồi.
Giản Đồng trâm lặng, đột nhiên, cô bật cười: “Cậu chủ Kane, từ trước đến giờ tôi chưa từng nói, bát mì của tôi, đáng giá 350 triệu.
Là anh